Tiêu Chính Văn đeo mặt nạ, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Khương Thái Xương và Khương Văn Kỳ trước mặt đang ra sức nịnh bợ, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Nhưng anh vẫn bắt tay với đám người Khương Thái Xương, lạnh nhạt nói: “Ông Khương, hôm nay tôi tới đây là để bàn việc hợp tác với nhà họ Khương”.
Gì cơ?
Cậu Bạch muốn bàn chuyện hợp tác với công ty nhà họ Khương?
Khương Thái Xương nghe thấy vậy, sắc mặt bỗng trở nên hồng hào, lão vô cùng vui mừng, vô cùng phấn khích!
Lão chưa bao giờ nghĩ rằng một nhân vật cao quý và bí ẩn như cậu Bạch, lại thực sự đích thân đến để bàn chuyện hợp tác với công ty nhà họ Khương?
VietWriter
Đây là… ông trời đang ưu ái nhà họ Khương sao?
Khương Thái Xương rất đỗi vui vẻ, lão cúi người, cung kính nói: “Cậu Bạch, mời cậu vào trong”.
Khương Văn Kỳ cũng tràn đầy hứng khởi, theo sát Khương Thái Xương.
Khương Mỹ Nghiên say mê Tiêu Chính Văn người đang đeo mặt nạ đến đờ đẫn, từ đầu đến cuối, cô ta chỉ nhìn chằm chằm anh, trong mắt tràn đầy vẻ ngưỡng mộ và tôn sùng…
Ôi!
Đây chính là anh Bạch, anh ấy thực sự rất đẹp trai…
Dù anh Bạch luôn đeo mặt nạ nhưng không thể nào che giấu được vẻ đẹp trai và độ giàu có của anh ấy!
Nhìn khí thế này đi, còn phong độ hơn cả Lý Trường Thắng, người giàu nhất Tu Hà!
Thảo nào người ta vẫn đồn rằng anh Bạch là ông chủ đầu tư đứng sau Lý Trường Thắng.
Vậy chẳng phải anh Bạch mới là người giàu ngầm nhất ở Tu Hà?
Đột nhiên, tất cả mọi người trong nhà họ Khương đều nở nụ cười nịnh hót, theo sau Khương Thái Xương và ba người nhà Khương Văn Kỳ!
Từ Phân lao ra từ trong đám người, túm lấy Khương Vy Nhan, người vẫn đang nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn đeo mặt nạ đến ngây ngốc, nói: “Đồ ngốc! Cô nhìn xem, cậu Bạch này có khí thế thế này cơ mà? Đây là người có tiền bạc, có quyền lực! Sao cô không nghĩ thoáng ra được nhỉ? Cô phải biết nắm bắt cơ hội chứ?”
Đọc nhanh ở VietWriter
Lúc trước trong phòng họp, Từ Phân không hề nói đỡ giúp Khương Vy Nhan.
Bây giờ thì bà ta lại nhảy dựng lên, quả nhiên là mẹ kế, trong mắt bà ta chỉ có tiền thôi!
Khương Vy Nhan sầm mặt xuống, vội vàng nói: “Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy? Con sẽ không đồng ý với những gì mẹ nói đâu!”
“Cô… cô, cô, cô, đúng là làm tôi tức chết mà! Tôi mặc kệ cô đấy! Việc này, tôi nhất định phải lo liệu thay cô! Người như cậu Bạch rất phù hợp với cô, ai như con chó Tiêu Chính Văn, đúng là một tên rác rưởi!”
Từ Phân dùng ngón tay đẩy chiếc trán trắng ngần của Khương Vy Nhan, sau đó lắc cặp mông to, nhanh chóng đuổi theo đám người phía trước!
Khương Học Bác lúc này cũng đi tới, nhìn Khương Vy Nhan đang tủi thân, ông ta bất lực thở dài, nói: “Mẹ cô… cũng chỉ muốn tốt cho cô thôi”.
Khương Vy Nhan không nói gì cả.
Khương Học Bác chỉ đành cất bước, đi về phía trước.
Trong lòng Khương Vy Nhan cảm thấy vô cùng đau khổ, bối rối, cô không biết mình nên làm gì bây giờ?
Lúc này, Tiêu Chính Văn, người đang đeo mặt nạ, đang đi phía trước, đột nhiên dừng lại, anh quay đầu, kinh ngạc nhìn Khương Vy Nhan, hỏi: “Cô Khương, tối hôm qua cô không sao chứ?”
Lời chào hỏi đột ngột khiến Khương Vy Nhan có chút sững sờ.
Cô ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt dưới chiếc mặt nạ…
Nhẹ nhàng quá, cảm giác quen thuộc quá…
Cảm giác này chỉ có trong mắt Tiêu Chính Văn.
Tại sao mình luôn liên tưởng anh Bạch và Tiêu Chính Văn với nhau chứ?
Cảnh tượng này cũng khiến Khương Thái Xương, Khương Văn Kỳ và những người khác của nhà họ Khương đều nhìn chằm chằm vào Khương Vy Nhan với vẻ mặt khó hiểu.
Khương Vy Nhan vội vàng vén tóc bên mang tai, nói: “Tôi… Tôi không sao, cảm ơn anh Bạch tối hôm qua đã giúp tôi…”
Tối qua? Giúp đỡ?
Đám người nhà họ Khương đều ngẩn ra, nhưng cũng lập tức phản ứng lại!
Chẳng lẽ những gì Khương Vy Nhan nói trong phòng họp vừa rồi là sự thật sao?
Khương Thái Xương vội vàng mỉm cười, khiêm tốn hỏi: “Cậu Bạch, cậu và Vy Nhan nhà chúng tôi có chuyện gì sao?”
Tiêu Chính Văn đeo mặt nạ lập tức mỉm cười, nói: “Ồ, tối hôm qua, tôi tình cờ bắt gặp cô Khương suýt bị xâm hại trong khách sạn, vì vậy tôi đã cứu cô Khương. Cũng may là không có chuyện gì xảy ra. Chỉ là, người ra tay với cô Khương lại không may mắn như vậy, e là bây giờ đang bị giam ở Cục thanh tra rồi”.
Nghe thấy lời này, đám người họ Khương ngỡ ngàng, hoá ra những gì Khương Vy Nhan nói đều là sự thật!
Mọi người chỉ đành cười gượng gạo.
Tiêu Chính Văn đeo mặt nạ cũng không quá để ý, anh xoay người bước vào công ty nhà họ Khương.
Trong phòng họp.
Tiêu Chính Văn thản nhiên ngồi vào vị trí chủ tịch!
Đây là vị trí mà bình thường Tiêu Chính Văn chắc chắn không có cơ hội được ngồi, thậm chí anh còn không có tư cách bước vào phòng họp!
Bởi vì, trong mắt Khương Thái Xương và những người khác, anh chỉ là con chó hoang của nhà họ Tiêu, chỉ là đồ rác rưởi, ăn bám!
Tuy nhiên, hiện tại, thân phận của anh chính là anh Bạch, được mọi người trong nhà họ Khương vô cùng ngưỡng mộ và săn đón!
Bằng không, một người luôn coi thường anh là Khương Mỹ Nghiên sao có thể tự tay rót trà cho anh một cách nhiệt tình như vậy chứ?
“Anh Bạch, tôi đã pha sẵn trà Long Tỉnh rồi, mời anh uống thử”.
Khương Mỹ Nghiên bước tới, cầm theo một tách trà, bàn tay cô ta trắng như ngọc, cố ý chạm vào tay Tiêu Chính Văn khi đưa trà!
Đôi mắt đào hoa kia không ngừng nháy mắt với Tiêu Chính Văn!
Dưới lớp mặt nạ, Tiêu Chính Văn nhếch môi cười lạnh lùng, đột nhiên anh hất tay, khiến chén trà nóng đổ hết lên chiếc áo khoác trị giá mấy chục nghìn tệ của Khương Mỹ Nghiên!
“A!”
Khương Mỹ Nghiên bị doạ sợ, mặt mũi tái mét.
Tiêu Chính Văn đeo mặt nạ nhanh chóng nói: “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, chén trà nóng quá… Phó giám đốc Khương, cô không sao chứ?”
Trong lòng Khương Mỹ Nghiên đang sót chết đi được!
Đây là chiếc áo khoác của Balenciaga mà cô ta đã mua với giá ba mươi nghìn tệ!
Tuy nhiên, ngoài mặt cô ta lại phải giả vờ không sao, mỉm cười rồi nhẹ nhàng nói: “Tôi không sao, tôi không sao, xin lỗi anh Bạch… Là tại tôi không chú ý đến nhiệt độ của chén trà, anh có bị bỏng không? ”
Đây rõ ràng là lợi ích của việc có tiền bạc và địa vị.
Tiêu Chính Văn thầm cười lạnh lùng.
Ngay cả khi anh cố tình làm vậy, Khương Mỹ Nghiên ngược lại vẫn nghĩ là do cô ta làm sai, hơn nữa còn vội vàng xin lỗi.
Nếu chiếc mặt nạ được tháo ra, khi nhìn thấy gương mặt thật sự chính là Tiêu Chính Văn mà cô ta luôn chế nhạo và khinh thường, cô ta chắc chắn sẽ nổi cơn thịnh nộ, tự sát luôn cho rồi!
Tiêu Chính Văn lắc đầu nói: “Tôi không sao”.
Khương Mỹ Nghiên thở phào nhẹ nhõm, may mắn thay, cô ta không chọc giận anh Bạch.
Khương Văn Kỳ cũng ho khan một tiếng: “Mỹ Nghiên, con đi lấy một cốc nước ấm khác tới đây”.
Khương Mỹ Nghiên vội vàng đổ đầy một cốc nước ấm, đặt trước mặt Tiêu Chính Văn, sau đó mỉm cười ngồi xuống, đôi mắt cô ta nhìn chằm chằm vào chiếc mặt nạ trên mặt Tiêu Chính Văn.
Giờ phút này, trong lòng cô ta tôn kính anh vô hạn.
Anh Bạch này rốt cuộc trông như thế nào nhỉ?
Chắc chắn rất đẹp trai đúng không?
Xét cho cùng, tập đoàn Đỗ Thị là một tập đoàn lớn có tiếng tăm lừng lẫy ở tỉnh, tiền vốn trên năm mươi tỷ!
Về phần anh Bạch, họ vẫn chưa biết nguồn vốn của anh thế nào, chỉ là gần đây họ đã nghe rất nhiều tin đồn về anh Bạch.
“Cậu Bạch, tập đoàn Đỗ Thị đang chuẩn bị hợp tác với chúng tôi một dự án trị giá một trăm triệu…”, Khương Thái Xương nói.
Tiêu Chính Văn đeo mặt nạ hờ hững giơ tay lên và búng ngón tay.
Thư ký phía sau lập tức lấy văn kiện hợp tác ra, đặt trước mặt Khương Thái Xương.
Sau đó, Tiêu Chính Văn dửng dưng nói: “Đây là dự án hợp tác hai trăm triệu, các vị cân nhắc đi”.