Vào thời điểm đó, để xoa dịu cơn giận của Tiêu Chính Văn, lão thái gia Bàng đã đánh gãy một chân của Bàng Vũ Long không chút thương tiếc!
Chỉ vì Tiêu Chính Văn nói: “Nếu các người không đánh gãy chân cậu ta để đền tội, vậy thì nhà họ Bàng ở Long Kinh này không cần tồn tại nữa! Bát đại gia tộc của Long Kinh cũng có thể đổi tên thành thất đại gia tộc!”
Câu nói này ngay lập tức gây ra trận động đất mạnh tám độ richter ở Long Kinh!
VietWriter
Nguyên một trăm mấy chục người nhà họ Bàng đều lần lượt quỳ xuống trước mặt Tiêu Chính Văn, cầu xin tha mạng!
Cảnh tượng ấy quá mức chấn động, quá mức khoa trương!
Lúc này Bàng Vũ Long hết sức hoảng loạn, cả người cậu ta ớn lạnh!
Cậu ta nín thở, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, mãi mới nói được một câu: “Anh… Anh Chính Văn, đúng là anh sao?”
Đầu bên kia điện thoại, Tiêu Chính Văn rất bình tĩnh nói: “Là tôi, sao nào? Nghe giọng của tôi cũng không đến mức bị doạ sợ hãi thành thế này chứ?”
“Anh Chính Văn, anh đừng nói đùa nữa, anh là đại ca của em mà, sao em lại sợ anh chứ, em nhớ anh còn không đủ nữa…”
Đọc nhanh ở VietWriter
Bàng Vũ Long lau mồ hôi, nhếch mép, cố rặn ra nụ cười giả tạo, xem lẫn hoảng sợ.
“Đừng nói nhảm nữa, Lôi Ngưu là người của cậu?”, Tiêu Chính Văn hỏi, đồng thời nhìn về phía Lôi Ngưu đã tái mặt!
Lúc này, Tiêu Chính Văn đang ngồi trên sofa, đặt điện thoại lên bàn trà, đồng thời bật chế độ loa ngoài để toàn bộ người trong phòng bao đều có thể nghe thấy!
“Lôi Ngưu là người của em, anh Chính Văn, anh ta chọc giận anh sao? Anh cho anh ta biết tay đi! Nhất định phải dạy anh ta một bài học! Lôi Ngưu là một thằng ngu, ngu hết thuốc chữa! Anh Chính Văn, anh nghe em nói, chỉ cần anh muốn, anh đánh chết anh ta luôn cũng được! Nếu anh không muốn ra tay, sợ tay bẩn thì em trai làm thay anh luôn! Em lập tức cho người đến Tu Hà dìm anh ta xuống sông!”
Tiếng gầm giận dữ của Bàng Vũ Long vang lên!
Lúc này, khi Lôi Ngưu nghe thấy âm thanh từ loa ngoài, gã sợ tới mức cả người ướt đẫm mồ hôi, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo vô cùng!
Người chống lưng duy nhất của gã – công tử Bàng, không gì là không làm được, một tay che trời, thực sự muốn gã chết để lấy lòng Tiêu Chính Văn trước mặt?
Đây không phải là điều đáng sợ nhất, mà khủng bố hơn cả là thân phận của Tiêu Chính Văn!
Công tử Bàng cực kỳ sợ Tiêu Chính Văn!
Tên này không phải là con chó hoang của nhà họ Tiêu ở Tu Hà sao?
Chuyện này rốt cuộc là sao?
Lôi Ngưu đơ luôn rồi, hai chân mềm nhũn ngã xuống, ngồi phịch trên mặt đất, sắc mặt gã tái nhợt, trong lòng không ngừng tự nhủ tiêu đời rồi!
Gã hoa mày chóng mặt, hơi thở trở nên rất gấp gáp cứ như bị rút hết sức lực!
Điện thoại đã cúp máy.
Cả phòng bao lặng như tờ!
Đám đàn em của Lôi Ngưu đều im lặng!
Không thấy anh Ngưu bị bỏ rơi đấy à?
Giây tiếp theo, đám người đều bỏ vũ khí và quỳ trên mặt đất!
Người của Trịnh Thiên Thái cũng ngay lập tức xông lên, khống chế toàn bộ!
Phịch!
Lôi Ngưu quỳ rạp trước mặt Tiêu Chính Văn, không ngừng dập đầu xin tha: “Anh Tiêu, xin anh giơ cao đánh khẽ, cho tôi một con đường sống! Tôi sai rồi, tôi thực sự sai rồi! Chỉ cần anh Tiêu tha cho tôi, tôi sẵn sàng làm trâu làm ngựa, làm chó cho anh!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng liếc mắt một cái, nói: “Tao cũng không cần một con chó như mày!”
Dứt lời, anh quay sang nói với Trịnh Thiên Thái: “Ông giải quyết chuyện ở đây đi”.
“Con ranh! Mày còn dám gọi điện thoại báo tin ra ngoài! Ông đây chơi mày chết!”
Trong điện thoại truyền đến một giọng nói hung bạo: “Xông lên cho tao! Trói đám gái đó lại, vừa hay, ông đây cũng đang thèm!”
“A, a, a! Buông tôi ra… Buông tôi ra! Tiêu Chính Văn, cứu em… A, không, các người cút đi!”
Sau đó là tiếng điện thoại rơi xuống đất, và cả tiếng hét của Khương Vy Nhan!
Bùm!
Cơn giận của Tiêu Chính Văn lập tức bùng nổ, sát khí thấu trời, hét lên: “Mau! Quay lại nhà máy Thiên Tường!”