Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn Chương 1-340 Bổ Sung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 328: Hội trưởng Liễu đến


Sắc mặt Tiêu Chính Văn trở nên u ám, sát khí ẩn hiện trong đáy mắt như bao phủ cả toà nhà lớn!


“Ông nói vợ tôi tự ngất xỉu sao?”


Tiêu Chính Văn cau mày hỏi, sát khí trong đáy mắt cứ thế bộc phát ra!


“…Không sai! Vợ cậu đến văn phòng tìm tôi vì chuyện của nhà máy Thiên Tường, mới nói được vài câu thì cô ta đã tự ngất ra đấy rồi!”


Mạnh Hưng Hiền sững sờ, sau đó đỏ mặt tía tai gào lên.


VietWriter


“Vậy thì tại sao áo khoác của vợ tôi lại bị cởi ra?”


Tiêu Chính Văn phẫn nộ gầm lên, chấn động tới mức tai của tất cả mọi người đều trở nên đau nhức!


Đến lúc này, mọi người mới phát hiện ra Khương Vy Nhan đang nằm trên sofa đã bị cởi mất áo khoác ngoài, nếu như không phải Tiêu Chính Văn đến kịp lúc thì không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì nữa!


Vậy nên, tất cả mọi người đều câm như hến, ánh mắt nghi hoặc nhìn Mạnh Hưng Hiền.


“Không phải chứ? Phó hội trưởng Mạnh thật sự có thể làm ra loại chuyện như thế sao?”


“Chuyện này… đàn ông mà, tiểu thư Khương có vẻ ngoài thật sự xinh đẹp động lòng người, cơ thể lại còn quyến rũ, nói không chừng phó hội trưởng Mạnh…”


“Vậy chúng ta phải làm sao? Rốt cuộc phải nói giúp cho ai đây?”


Ngoài cửa có nhân viên của hiệp hội doanh nghiệp Tu Hà đang đứng hóng chuyện, còn có không ít ông chủ và người đại diện doanh nghiệp tới xử lý công việc, lúc này đều đồng loạt rỉ tai nhau bàn tán.


Mạnh Hưng Hiền thấy xấu hổ, lập tức đẩy hết mọi vấn đề sang cho Khương Vy Nhan, gào lên: “Rõ ràng cậu đang nói linh tinh! Cái áo khoác này… là, là vợ cậu tự cởi! Nhà máy Thiên Tường gì đó có chút vấn đề, hôm nay tôi đã cho niêm phong và tạm dừng mọi hoạt động sản xuất nửa tháng! Ban nãy vợ cậu chạy tới đây chính là vì chuyện của nhà máy, cô ta… cô ta còn muốn quyến rũ tôi! Đúng, chính là quyến rũ tôi! Là cô ta tự cởi áo khoác! Cô ta là một con đàn bà đê tiện!”


Ngay lập tức, tất cả mọi người đều hít sâu vào một hơi khí lạnh!





Đọc nhanh ở VietWriter


Sáu ông chủ còn lại kia cũng phản ứng lại, gào mồm lên:


“Đúng đúng đúng! Chúng tôi có thể làm chứng cho phó hội trưởng Mạnh! Ban nãy lúc vợ cậu vào đây đã bắt đầu ưỡn ẹo rồi!”


“Không sai! Vợ cậu là loại người thế nào cả Tu Hà này đều biết, cô ta là một con đàn bà vô liêm sỉ!”


“Tiêu Chính Văn! Đây là do vợ cậu phản bội cậu, sao cậu có thể trút giận lên người phó hội trưởng Mạnh được chứ! Xin lỗi, mau xin lỗi ngay đi!”


Lúc này, cả đám người lại bắt đầu nhốn nháo chỉ trích Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan!


Tiêu Chính Văn khẽ lắc đầu, trong mắt ngập tràn vẻ lạnh lùng, nắm đấm kêu lên răng rắc, cơ thể cũng bộc phát ra khí thế bá đạo mà uy nghiêm, anh phẫn nộ nói: “Ông nói vợ tôi cố ý quyến rũ ông sao?”


“Không sai!”, Mạnh Hưng Hiền khẳng định!


Bốp!


Tiêu Chính Văn hung hăng đấm thẳng vào bản mặt khiến người khác phải mắc ói của Mạnh Hưng Hiền!


Cú đấm này lại giáng thẳng vào chiếc mũi vừa mới ngưng chảy máu của Mạnh Hưng Hiền, máu mũi không ngừng chảy ra, thậm chí còn gãy thêm cả vài cái răng!


“A a a!”


Mạnh Hưng Hiền kêu lên oai oái, may mà có mấy ông chủ đứng đằng sau đỡ lấy, ông ta che mũi, chỉ vào Tiêu Chính Văn, điên cuồng hét lên: “Mày mày mày… đúng là hống hách mất dạy! Đây là hiệp hội doanh nghiệp Tu Hà mà mày cũng dám ra tay với tao! Tao phải cho người bắt mày lại, đánh gãy tay chân mày luôn cho mày biết mặt!”


“Thằng ranh! Mày điên rồi! Mày dám đánh phó hội trưởng Mạnh thành ra như vậy! Mày không muốn tồn tại ở Tu Hà này nữa hay sao?”


“Gọi người! Mau gọi người tới đây! Bắt cái tên hung hăng tàn bạo này lại!”


Mấy ông chủ cũng bắt đầu hô hào.


Nhưng.


Tiêu Chính Văn chẳng buồn để ý tới việc bọn họ kêu gào, anh cầm lấy tách trà trên bàn, nói với Mạnh Hưng Hiền: “Phó hội trưởng Mạnh! Ông nói vợ tôi cố ý quyến rũ ông, vậy thì tại sao trong tách trà này lại có mùi thuốc bột nhàn nhạt! Hơn nữa, trong móng tay của ông cũng có vụn của một loại thuốc bột màu xanh! Nếu như tôi đoán không sai thì đây có lẽ là thuốc của nước ngoài, có thể khiến cho người ta mất đi năng lực hành động ngay lập tức, thậm chí sau đó sẽ không hề hay biết đã xảy ra chuyện gì!”


Tiêu Chính Văn vừa nói vừa nắm lấy cổ tay của Mạnh Hưng Hiền rồi giơ ngón tay của ông ta lên cho mọi người xem!


Mạnh Hưng Hiền hoảng hốt!


Sáu ông chủ sau lưng ông ta cũng hoang mang!


Chuyện này… sao Tiêu Chính Văn có thể biết được chứ?


“Mày ăn nói linh tinh! Tao hoàn toàn không hiểu mày đang nói gì! Đây… đây là do ban nãy tao đi thị sát một số nhà máy đã bị dính vào tay!”


Mạnh Hưng Hiền rút tay lại, vẻ mặt hoảng loạn, nhìn Tiêu Chính Văn rồi gào lên.


“Vậy sao? Vậy có cần tôi mang tách trà này đến bệnh viện kiểm tra hay không? Rồi lại kiểm tra thêm cơ thể vợ tôi nữa là sẽ biết ngay ông có nói dối hay không!”


Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói!


Câu nói này dọa Mạnh Hưng Hiền sợ khiếp vía, nếu như kiểm tra thì tất cả chân tướng sẽ hoàn toàn bị bại lộ!


Vậy nên, ông ta liền nghiến răng rồi gào lên với trợ lý của mình lúc này đang đứng cạnh cửa chính: “Ngây ra đấy làm gì? Còn không mau gọi người đến! Cậu ta điên rồi! Còn dám ngậm máu phun người, vu cáo tôi ở đây! Mau gọi người tới bắt cậu ta lại!”


Trợ lý nghe thấy vậy liền vội vàng định chạy ra ngoài gọi người tới!


Nhưng ngay lúc này!


Một bóng người lạnh lùng vội vàng dẫn theo vài vệ sĩ, còn có cả thanh tra của cơ quan chấp pháp bước tới!


“Hỗn láo! Để tôi xem ai dám bắt cậu Tiêu lại!”


Tiếng hét này vang khắp cả sáu tầng!


Đám người đưa mắt trông sang, nhìn thấy một người đàn ông trung niên khoảng hơn năm mươi tuổi đang bước nhanh tới với vẻ mặt lạnh lùng!


Lúc Mạnh Hưng Hiền nhìn thấy người đàn ông này thì hoàn toàn kinh ngạc, hô lên: “Hội trưởng? Ông về từ khi nào vậy?”


Liễu Quốc Trung đi nhanh tới, phẫn nộ nhìn Mạnh Hưng Hiền, giơ tay lên rồi giáng xuống một cái tát!


Bốp!


Cái tát này vang khắp cả sáu tầng lầu!


“Mạnh Hưng Hiền! Nhìn xem ông làm ra cái trò gì đây! Tôi không có mặt ở hiệp hội doanh nghiệp là ông bắt đầu hung hăng lộng hành có đúng không?”


Liễu Quốc Trung tức giận nói, khoé mặt run lên vì phẫn nộ!


Mạnh Hưng Hiền che bên má đang sưng tấy với vẻ mặt ấm ức, trong lòng phẫn nộ nhưng cũng chỉ có thể kiềm chế, ấm ức gào lên: “Hội trưởng Liễu! Sao ông lại đánh tôi? Do cái tên khốn nạn này đến gây chuyện! Ông nhìn xem, cậu ta đánh tôi ra nông nỗi này này rồi. Còn cả mấy bảo vệ này đều bị thằng khốn này đánh!”


Liễu Quốc Trung phẫn nộ trừng mắt nhìn Mạnh Hưng Hiền, lạnh lùng hừ một tiếng, quát lên: “Đánh ông sao? Cậu Tiêu không giết ông luôn đã là nhân từ lắm rồi!”


“…”, Mạnh Hưng Hiền ngơ ngác, mắt trợn tròn.





Liễu Quốc Trung nhanh chóng gật đầu đáp lời: “Vâng!”


Tiêu Chính Văn gật đầu nhìn đồng hồ, nói: “Vẫn chưa tính là muộn, chuyện này ông định giải quyết thế nào?”


Liễu Quốc Trung nghe vậy thì vội vã nói: “Cậu Tiêu, cậu yên tâm, tôi sẽ xử lý!”


Nói xong, Liễu Quốc Trung liền xoay người quát mắng Mạnh Hưng Hiền: “Mạnh Hưng Hiền, ông bị tình nghi lạm dụng quyền lực của hiệp hội doanh nghiệp, dùng quyền lực mưu đồ riêng tư, câu kết với thương nhân, ác ý làm nhiễu loạn quan hệ cạnh tranh trên thị trường, còn cố ý niêm phong nhà máy Thiên Tường! Từ bây giờ trở đi, chức vụ phó hội trưởng của ông bị bãi bỏ! Ngoài ra, nhân viên của bộ phận thanh tra Tu Hà sẽ dẫn ông trở về điều tra! Nếu như không muốn ngồi tù nốt phần đời còn lại thì phải phối hợp hết mọi khả năng, giải thích rõ ràng vấn đề của bản thân ông!”


Nói xong, người của bộ phận thanh tra tiến lên trước, lấy ra lệnh bắt giữ và nói với Mạnh Hưng Hiền: “Mạnh Hưng Hiền, phiền ông đi cùng chúng tôi một chuyến”.


Mạnh Hưng Hiền ngơ ngác, gào lên: “Hội trưởng, hội trưởng! Ông đang làm gì vậy? Tôi… tôi vô tội mà!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK