Bảy giờ tối.
Tiêu Chính Văn lái xe cùng Khương Vy Nhan vẫn còn hơi yếu, cùng với Na Na đang mở to đôi mắt đầy tò mò, tới Hồng Lâu.
Vừa tới cửa, Khương Vy Nhan và Na Na đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc không thôi!
Họ chưa bao giờ đến nhà hàng Hồng Lâu này, quả nhiên rất có khí thế!
VietWriter
Nhà hàng được chiếu sáng rực rỡ, nơi đây xây dựng hoàn toàn bằng gỗ lim, mang lại cảm giác như một cung điện thời cổ đại!
Cô nhân viên đón khách trước tòa nhà cũng mặc một bộ sườn xám màu đỏ, dáng người cao gầy, đường nét thanh tú, đôi chân trắng như ngọc, rất bắt mắt!
“Không ngờ các người thật sự tới đây, mặt dày quá đấy”.
Đột nhiên, có tiếng chế nhạo vang lên từ phía sau.
Tiêu Chính Văn quay lại nhìn, thấy Khương Thần cùng với Từ Phân và Khương Học Bác đang đi tới từ bãi đỗ xe, vẻ mặt ba người họ u ám, khóe miệng nhếch lên tỏ vẻ khinh thường.
Từ Phân thậm chí còn lạnh lùng khịt mũi, không chút vui vẻ nhìn Tiêu Chính Văn, nói: “Rác rưởi mãi là rác rưởi thôi! Tiêu Chính Văn, đừng trách tôi không cảnh báo cậu trước, bữa ăn tối nay, cậu chỉ cần ăn thôi, đừng có nói gì cả, nghe chưa?”
Vẻ mặt của Tiêu Chính Văn thờ ơ, nhưng Khương Vy Nhan đã nhanh chóng kéo góc áo của anh, nói nhỏ: “Tiêu Chính Văn, anh đồng ý với mẹ em đi”.
Lúc này Tiêu Chính Văn mới gật đầu đồng ý.
Sau đó, Từ Phân cất bước đi thẳng vào Hồng Lâu với vẻ mặt lạnh lùng.
Đọc nhanh ở VietWriter
Bà ta và Khương Thần cũng chưa từng tới Hồng Lâu bao giờ, lần đầu tiên đến đây liền bị sốc, trong mắt hiện lên vẻ kích động.
Tuy nhiên, Từ Phân cũng cảm thấy rất khó chịu vì bữa ăn tối nay là gia đình Từ Yến mời khách.
Mấy người đến phòng bao đặt trước, vừa bước vào liền bắt gặp gia đình Từ Yến đã đến đầy đủ.
“Ôi, ôi, dì ba, mọi người đến rồi đấy à? Mau, mau, ngồi xuống đi, đều là người một nhà mà”.
Từ Yến tỏ vẻ rất nhiệt tình, tuy gương mặt bà ta nở nụ cười tươi roi rói nhưng lại tựa như ẩn giấu lưỡi dao sắc, vô cùng kiêu ngạo, khiến Từ Phân cực kì bực mình.
Nhưng dù sao cũng là người một nhà, bà ta không thể bắt bẻ làm mất hết mặt mũi Từ Yến được, nên chỉ đành cười trừ rồi ngượng ngùng ngồi xuống.
Tiêu Chính Văn ôm Na Na trong lòng, đang định ngồi xuống, thì người phụ nữ rất xinh đẹp ngồi đối diện nhướng mày, tỏ vẻ mỉa mai, cô ta mỉm cười và hỏi: “Mẹ, đây là ai thế ạ?”
Từ Yến vội vàng giới thiệu một cách giả tạo: “À, đúng rồi, mẹ giới thiệu với con, đây là người chồng tốt của em họ Khương Vy Nhan, Tiêu Chính Văn! Nghe nói, năm năm trước, cậu ta là kẻ còn sống sót duy nhất của nhà họ Tiêu ở Tu Hà, cũng chả có bản lĩnh gì lớn, bây giờ ở rể nhà họ Khương, một thằng con rể không có tiền đồ. Tiêu Chính Văn, đây là con gái của tôi, Vương Tố Hân, và trên danh nghĩa, nó cũng là chị họ của cậu. ”
Nghe Từ Yến giới thiệu, Từ Phân sầm mặt xuống!
Đây mà là giới thiệu sao?
Rõ ràng là bà ta đang sỉ nhục mà!
Khi Khương Vy Nhan nghe bác mình giới thiệu Tiêu Chính Văn như vậy, cô cũng trở nên trầm mặc, vẻ mặt vô cùng khó coi!
Vương Tố Hân bật cười ha hả, vẻ kiêu ngạo và tự mãn trong ánh mắt của cô ta càng thêm rõ rệt, cô ta chế nhạo nói: “Em họ Vy Nhan này, không ngờ nhiều năm không gặp nhau, cô lại biến thành thế này. Cô thế mà còn tìm được một thằng chồng đã mất bố, mất mẹ, ăn theo trào lưu phết nhỉ? Đây là con gái của cô nhỉ? Trông nó dễ thương đấy, mỗi tội là nó có một thằng cha vô dụng, tội nghiệp quá đi. Sao tôi nghe phong phanh rằng năm năm trước cô bị cậu ta hãm hiếp nên mới sinh ra đứa con hoang này? Có đúng không?”
Câu nói này của Vương Tố Hân chẳng khác nào thẳng tay vạch vết thương mà Khương Vy Nhan cả đời này không bao giờ muốn nhắc đến!
Xé toạc những vết sẹo sâu trong trái tim của Khương Vy Nhan!
Những lời này khiến bầu không khí trong phòng bao đột nhiên trở nên căng thẳng!
Khương Vy Nhan cúi đầu, mắt cô đỏ hoe, nước mắt giàn giụa, đôi tay nhỏ bé vô lực nắm lấy váy dưới gầm bàn!
Lúc này!
Đột nhiên, một bàn tay to lớn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo và run rẩy của Khương Vy Nhan, đem đến cho cô cảm giác an toàn và ấm áp!
Tiêu Chính Văn nhướng mày, lạnh lùng nhìn Vương Tố Hân đầy kiêu ngạo, nói: “Khương Vy Nhan là vợ của tôi và Na Na là con gái của tôi. Tôi từng bị người khác hại, vấy bẩn cô ấy, nhưng bây giờ tôi yêu cô ấy, tôi sẽ cố gắng hết sức để bù đắp cho cô ấy những tổn thương từ quá khứ. Còn chuyện gia đình chúng tôi, không cần chị phải quan tâm”.
Không ai nghĩ rằng một con chó hoang lại dám nói chuyện với Vương Tố Hân bằng thái độ như vậy.
Vương Tố Hân khịt mũi, lạnh lùng nói: “Ha ha, một thằng rác rưởi như cậu mà còn nhắc đến việc bù đắp? Cậu định dùng gì để bù đắp? Dựa vào mồm miệng của cậu sao? Nực cười!”
Tiêu Chính Văn sầm mặt xuống, cơ thể anh toả ra một luồng khí lạnh như có như không!
Nhưng lúc này Từ Phân lại quay sang quở trách: “Đủ rồi! Tiêu Chính Văn, không đến lượt cậu mở mồm nói chuyện, ngồi im cho tôi! Nếu cậu nói nhiều nữa thì cút khỏi đây đi!”
Tiêu Chính Văn hít sâu một hơi, dịu dàng nhìn Khương Vy Nhan.
Từ Phân tỏ vẻ xin lỗi, nói: “Tố Hân, cháu đừng lãng phí thời gian với thằng vô dụng này”.
Vương Tố Hân hừ lạnh một tiếng, lập tức chỉ tay về phía Khương Vy Nhan, cô ta đứng dậy, mang theo một ly rượu vang, bước tới chỗ Khương Vy Nhan, mở nụ cười giả dối và nói: “Khương Vy Nhan, đã lâu không gặp, hai chị em chúng ta uống một ly đi”.
Khương Vy Nhan không ngờ rằng Vương Tố Hân lại đột nhiên đến mời rượu mình, cô hoảng sợ đứng dậy, nói: “Chị họ, bây giờ em không uống được rượu…”
Nhưng!
Còn chưa nói xong…
Vương Tố Hân đột nhiên nghiêng người về phía trước, đổ toàn bộ rượu vang trong ly lên người Khương Vy Nhan, cả người cô như nhuộm một mảng đỏ!
Nhưng Vương Tố Hân lại tỏ vẻ áy náy và căng thẳng, nói: “Ôi, Vy Nhan, tôi xin lỗi, tôi đứng không vững… Cô… cô có sao không?”
Khương Vy Nhan sững người, cô hít sâu một hơi, nước mắt lưng tròng, nói: “Em không sao… Em vào nhà vệ sinh một chút”.
Sau đó, khi cô quay người lại, nước mắt không kìm được mà lăn dài.
Lúc này, luồng khí lạnh lẽo trên người Tiêu Chính Văn như bùng nổ, nhìn Vương Tố Hân đầy tức giận, rồi vội vàng đi theo Khương Vy Nhan ra ngoài.
Khương Vy Nhan che mặt, chạy đi.
Nhưng Tiêu Chính Văn đã đuổi kịp, anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Khương Vy Nhan, kêu lên: “Vy Nhan, em không sao chứ?”
Khương Vy Nhan vùng vẫy dữ dội, cố gắng thoát khỏi Tiêu Chính Văn, nhưng cuối cùng cô lại tủi thân, rúc vào vòng tay Tiêu Chính Văn, khóc lóc: “Tiêu Chính Văn, mình về nhà đi, em không muốn ở lại đây nữa, hu hu hu… ”
Vương Trạch Cương lúc này mới nâng ly, mỉm cười và nói: “Nào, tôi xin nâng ly, hiếm khi chúng ta được tụ họp thế này”.
Mọi người lần lượt đứng dậy, nhưng Tiêu Chính Văn vẫn thản nhiên ngồi im, không có ý định đứng dậy mời rượu!
Hành động này khiến gia đình Vương Trạch Cương sầm mặt xuống!
Vương Tố Hân lập tức lạnh lùng hỏi: “Tiêu Chính Văn, sao vậy, cậu bị điếc à? Bố tôi đang nâng ly, cậu còn ngồi ngây ra đấy làm gì?”
Từ Phân cũng sốt sắng, tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Chính Văn, mắng: “Tiêu Chính Văn! Cậu làm sao vậy? Còn không mau đứng lên! Bác cậu là phó phòng Cục thuế ở tỉnh đấy!”
Lúc này, Tiêu Chính Văn nhướng mày, mày kiếm mắt sao, lạnh lùng nói: “Chỉ là Cục thuế ở tỉnh thôi mà, ông ta không đủ tư cách để nâng ly với tôi!”