Tiêu Chính Văn nói xong, không khí trong phòng bao bỗng lạnh đi.
Nực cười!
Bốn trăm năm mươi thùng rượu vang Grand Cru La Romanee-Conti có một nửa được đưa tới chỗ Tiêu Chính Văn, bình thường anh cũng chia cho lính dưới trướng mình uống thoải mái.
VietWriter
Chưa kể, rượu vang đỏ Chateau Lafite năm 1787 trị giá cả triệu tệ này, năm đó được ông chủ của bộ sưu tầm Forbes nhờ Long Tôn Long Lân của điện Thần Long tặng cho Tiêu Chính Văn, nhưng bị anh từ chối thẳng thừng.
Nguyên nhân là vì mấy kẻ Tây lông đều chẳng phải hạng tốt lành gì, chắc chắn là có ý đồ khác.
Lúc này, sắc mặt Bao Bộ Nghĩa rất khó coi, bàn tay đang cầm chai rượu cũng run lên vì tức.
Cộp!
Hắn đặt mạnh chai rượu xuống bàn, vẻ mặt u ám, chỉ vào mặt Tiêu Chính Văn, tức giận nói: “Tiêu Chính Văn! Anh nói cái gì cơ? Anh đang coi thường tôi sao? Sao nào? Có giỏi thì anh mang một chai rượu vang đắt như thế này ra đây tôi xem nào!”
Bao Bộ Nghĩa tức lắm, bởi vì Tiêu Chính Văn nói trúng phóc, rượu này đúng là không phải loại đắt nhất, nhưng hai mươi lăm nghìn một chai cũng không phải loại người bình thường có thể uống được.
Tiêu Chính Văn chỉ là một con chó hoang, dựa vào đâu mà coi thường hắn chứ?
Hắn là thiếu gia của nhà họ Bao, lương hàng năm tận chục triệu đấy!
Đọc nhanh ở VietWriter
Tiêu Chính Văn thầm lắc đầu, đồng thời gửi một tin nhắn ngắn gọn cho Lý Trường Thắng ở dưới gầm bàn.
Từ Phân thấy Bao Bộ Nghĩa nổi giận, đương nhiên là đứng về phía hắn, bà ta chỉ vào Tiêu Chính Văn, tức giận nói: “Tiêu Chính Văn! Cậu nói vớ vẩn gì thế? Một con chó hoang như cậu thì biết gì về rượu vang chứ? Rượu này hai mươi lăm nghìn một chai đấy, cậu không biết thì đừng nói lung tung!”
“Phải đấy! Tôi thấy anh nổ quá đi mất! Đồ không biết xấu hổ!”, Khương Thần cũng phụ họa.
Thực ra, vừa rồi lúc Tiêu Chính Văn nói, cậu ta đã lén lấy điện thoại lên mạng tra.
Tiêu Chính Văn nói đúng thật!
Loại rượu vang đắt nhất đúng là rượu Chateau Lafite năm 1787 trị giá một triệu!
Không ngờ cái tên này lại biết nhiều như vậy.
Nhưng Khương Thần cũng không quan tâm, dù sao trước kia Tiêu Chính Văn cũng là đại thiếu gia nhà họ Tiêu, biết chút kiến thức về rượu vang cũng không có gì lạ. Nhưng việc Tiêu Chính Văn công khai vạch trần Bao Bộ Nghĩa như vậy đúng là thật đáng ghét!
Người ta cũng phải cần mặt mũi chứ!
Bị mấy người chỉ trích và mắng mỏ, Tiêu Chính Văn cũng chỉ bất đắc dĩ cúi đầu không nói gì. Khương Vy Nhan ở bên cạnh khẽ kéo tay Tiêu Chính Văn ở dưới gầm bàn, ánh mắt ra hiệu anh đừng nói gì nữa, càng nói càng sai, càng nói càng khó coi.
Nhưng lúc này, Từ Phân lại không chịu thôi, bà ta mở miệng la lối: “Còn ngồi đấy làm gì? Không mau đứng dậy xin lỗi thiếu gia Bao đi? Đồ vô dụng!”
Bao Bộ Nghĩa ngồi ở ghế, một tay cầm ly rượu vang, nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ mặt dửng dưng và khinh bỉ.
Tiêu Chính Văn vốn không muốn xin lỗi, nhưng Khương Vy Nhan kéo anh, nhỏ giọng nói: “Anh xin lỗi đi, nếu không mẹ em sẽ không để yên đâu, cứ coi như vì em, vì Na Na, được không?”
Tiêu Chính Văn thở dài, đứng dậy nói: “Xin lỗi anh, thiếu gia Bao, là tại tôi nhiều lời”.
Hừ!
Bao Bộ Nghĩa lạnh lùng hừ một tiếng, không có ý định buông tha, nói: “Nếu anh Tiêu đã coi thường rượu vang của tôi, vậy thì mời anh ra ngoài, chỗ tôi không chứa nổi anh”.
“Phải đấy, phải đấy! Tiêu Chính Văn, anh mau ra ngoài đi! Đừng ở đây khiến người ta ngứa mắt nữa!”
Khương Thần lập tức hùa theo, nở nụ cười lấy lòng.
Từ Phân cũng gật đầu, chỉ ra cửa, hét lên với Tiêu Chính Văn: “Cậu nghe thấy chưa, cút ra ngoài đi! Đỡ khiến người ta ngứa mắt!”
Tiêu Chính Văn nhìn mọi người, cũng chẳng muốn ngồi đây nữa, anh đứng dậy định đi. Khương Vy Nhan vốn định đi cùng anh, nhưng lại bị Tiêu Chính Văn ấn ngồi xuống, nói: “Em cứ ăn đi, anh chờ ở bên ngoài”.
Nói xong, Tiêu Chính Văn rời khỏi phòng bao, không khí trong phòng lập tức thay đổi, cả nhà Khương Học Bác không ngừng mời rượu Bao Bộ Nghĩa một cách cung kính, còn kéo theo cả Khương Vy Nhan mời rượu nữa.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên cửa phòng bao bị đẩy ra, một người đàn ông trung niên mặc vest màu xám, tay cầm hai chai rượu vang, tươi cười bước vào, đằng sau còn có bảy, tám nhân viên phục vụ, bưng các món ăn thơm ngon.
“Đây là tiểu thư Khương đúng không ạ?”, người đàn ông trung niên cười hỏi.
Khương Vy Nhan hơi sững sờ, cô không quen biết người trước mặt này, bèn đứng dậy hỏi: “Ông là…”
“Xin chào, tôi là ông chủ khách sạn Maria, Mã Văn Đào, nghe nói mọi người đang dùng bữa ở khách sạn của tôi, nên tôi có lòng mang các món đặc sắc do đầu bếp mời từ nước ngoài về làm, và hai chai rượu vang Grand Cru La Romanee-Conti”.
Mấy người nhìn từng đĩa cao lương mỹ vị được bưng lên, và hai chai rượu vang, tất cả đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Đây chẳng phải rượu vang Grand Cru La Romanee-Conti mà Tiêu Chính Văn vừa nói lúc nãy sao?
Giá mỗi chai vào hai năm trước là hơn trăm nghìn đấy!
Cái này… còn đắt hơn hai chai vừa nãy Bao Bộ Nghĩa gọi nhiều!
Bao Bộ Nghĩa cũng ngây người, không ngờ ông chủ của khách sạn Maria lại đích thân đến đây!
Khương Học Bác vô cùng kích động, ông ta có thể gặp được ông chủ lớn như vậy, sau này ra ngoài gặp ai cũng dễ chém gió!
Từ Phân vừa nghe Mã Văn Đào có tài sản hơn một tỷ thì lập tức đứng dậy, nở nụ cười nịnh nọt, nói: “Ôi chao, ông chủ Mã, ông khách sáo quá, chúng tôi chỉ đến ăn bữa cơm thôi mà, vậy mà ông còn đích thân đến đây nữa”.
Từ Phân nói xong, còn quay đầu nhìn về phía Khương Vy Nhan, vội vàng nói: “Khương Vy Nhan! Cô nhìn đi, đây chính là thân phận và địa vị của thiếu gia Bao đấy, đến ông chủ Mã cũng đích thân đến để tặng rượu đây này”.
Sắc mặt Khương Vy Nhan uất ức, chỉ đành mỉm cười lúng túng.
Đồng thời, cô cũng thở phào nhẹ nhõm, cũng may Tiêu Chính Văn không ở đây, nếu không lại bị mỉa mai rồi.
Nhưng đúng lúc này, sắc mặt Mã Văn Đào sa sầm, nhíu mày, nhìn đám người Bao Bộ Nghĩa, không vui đáp: “Xin lỗi! Tôi không quen thiếu gia của nhà họ Bao, rượu và đồ ăn là được mang đến cho cậu Tiêu! Cậu Tiêu đâu rồi?”