Vẻ mặt Khương Vy Nhan rất không tình nguyện, nhưng vẫn bị Từ Phân kéo ngồi xuống.
Không khí có vẻ hơi lúng túng, Bao Bộ Nghĩa vỗ tay, nhân viên phục vụ của khách sạn mặc bộ sườn xám xẻ tà màu đỏ, bê khay thức ăn viền vàng bước vào.
VietWriter
Mỗi món ăn đều được đầu bếp cấp năm sao làm, chưa kể nguyên liệu đều được vận chuyển theo đường hàng không từ nước ngoài về, có thể nói là cực kỳ đắt đỏ và cầu kỳ.
Chỉ nhìn các món ăn bày đầy trên bàn là Từ Phân và Khương Thần đã chảy nước miếng ròng ròng.
“Ôi mẹ ơi! Cô sống nửa đời rồi mà chưa từng thấy món ăn được làm ngon như thế này!”, Từ Phân không khỏi khen ngợi, các món ăn trên bàn quả thực chẳng khác gì quỳnh tương ngọc lộ trên tiên giới, nhìn rất đẹp mắt.
Khương Thần cũng sốt sắng cầm đũa, gắp một miếng, lập tức cảm thấy trong miệng thơm lừng, cậu ta tặc lưỡi khen: “Ngon quá! Thật là ngon quá đi mất! Mẹ, món này ngon cực kỳ luôn! Mẹ mau nếm thử đi!”
Từ Phân nghe thấy vậy, cũng chẳng quan tâm đến phép lịch sự nữa, vội vàng cầm đũa gắp lên, sau đó vẻ mặt hạnh phúc, lớn tiếng khen: “Ngon quá! Thiếu gia Bao, cháu chọn đúng khách sạn rồi đấy, món ăn ngon thế này, đúng là chẳng kém gì quốc yến!”
Bao Bộ Nghĩa nở nụ cười bình thản, đáp: “Cô thích là được ạ”.
Đọc nhanh ở VietWriter
Ở bên này, Na Na ngồi trên ghế, hai bàn tay mũm mĩm bám trên mép bàn, thò nửa cái đầu ra, đôi mắt to tròn như đá quý nhìn chằm chằm chiếc bánh ngọt nhiều tầng hình con thỏ trước mặt, cô bé quay đầu nhỏ giọng nói với Tiêu Chính Văn: “Bố ơi, con ăn cái kia được không?”
Tiêu Chính Văn mỉm cười đáp: “Đương nhiên là được rồi, để bố lấy cho con”.
Dứt lời, Tiêu Chính Văn cầm đũa, giơ tay định gắp, nhưng một đôi đũa đột ngột xuất hiện, hất đôi đũa của anh đi.
Tiêu Chính Văn quay đầu lại nhìn, thấy vẻ mặt ghét bỏ và không vui của Từ Phân, bà ta lạnh lùng nói: “Ăn cái gì mà ăn! Cái đứa con hoang đó mà cũng xứng ăn món ngon này sao? Chẳng phải vừa nãy cậu nói có thể sống rất tốt sao? Chẳng phải cậu khinh thường phòng bao ba trăm nghìn này sao? Thế thì cậu ngồi nhìn đi, không được ăn!”
Câu này của Từ Phân có thể nói là vô cùng độc ác.
Tiêu Chính Văn nhíu mày, vẻ mặt rất khó coi.
Na Na ở bên cạnh, đôi mắt to tròn ngây thơ ngập nước mắt, cô bé nhè miệng, sắp khóc tới nơi.
Tâm hồn non nớt của cô bé không hiểu tại sao mình lại bị bà ngoại ghét như vậy.
Cô bé quay đầu, nước mắt lã chã nhìn Tiêu Chính Văn, giọng nói run rẩy, nhỏ nhẹ nói: “Bố ơi, Na Na không đói đâu, con không ăn nữa…”
Tiêu Chính Văn nhìn con gái mình như vậy, vô cùng đau lòng, giơ tay xoa đầu Na Na.
Khương Vy Nhan cũng buồn bã đau lòng muốn chết, cô trợn mắt trừng Từ Phân, nói: “Mẹ, mẹ làm gì vậy? Na Na là con gái con, ăn một miếng thì có làm sao?”
Từ Phân đặt đũa xuống, nói vẻ khinh bỉ: “Ăn á? Cũng được thôi! Vậy cô ly hôn với thằng vô dụng này, sau đó lấy thiếu gia Bao đi! Rồi cô sẽ được ăn thoải mái bàn đồ ăn này! Sau này, đứa con hoang kia cũng sẽ là lá ngọc cành vàng của nhà họ Bao, muốn ăn gì mà chẳng được!”
Khương Thần cũng phụ họa theo: “Phải đấy, chị, chị xem thiếu gia Bao đối xử với chị tốt biết bao, lần đầu gặp mặt đã đặt trước phòng bao ba trăm nghìn tệ! Bàn ăn này cũng đủ thịnh soạn đấy chứ? Với lại, nhà chúng ta cũng đã nhận lì xì của thiếu gia Bao, cũng không đến mức phải trả lại đấy chứ?”
Khương Vy Nhan nghe thấy vậy thì tức phát điên, mặt đỏ bừng, chất vấn: “Mọi người đã nhận lì xì sao? Mẹ, bố, sao bố mẹ có thể làm vậy chứ? Tuy con là con gái của bố mẹ, nhưng con cũng có quyền lựa chọn chứ! Con không đồng ý, kiên quyết không đồng ý!”
Từ Phân tức đến mức đập bàn một cái thật mạnh, bà ta đứng dậy, chỉ vào Khương Vy Nhan, trách mắng: “Cô không đồng ý? Tôi là mẹ cô! Hôn nhân của cô do tôi và bố cô quyết định! Khương Vy Nhan, đầu óc cô có vấn đề à? Một con chó hoang như cậu ta thì có gì tốt chứ? Thiếu gia Bao không tốt hơn sao? Cậu ấy là thiếu gia của nhà họ Bao, có tiền có thế, còn trẻ tuổi mà thu nhập hàng năm đã chục triệu tệ! Cô nói xem, người đàn ông tốt như vậy biết tìm đâu ra, sao cô có mắt mà không tròng vậy? Đúng là tức chết đi được! Ông Khương, ông mau nói con gái ông đi!”
Sắc mặt Khương Học Bác cũng rất khó coi, lập tức lên tiếng: “Vy Nhan, con nghe bố khuyên một câu, Tiêu Chính Văn sớm muộn gì cũng bị nhà họ Ninh lôi đi, con phải nhanh chóng tìm một tấm chồng tốt làm chỗ dựa, bố thấy thiếu gia Bao rất tốt, con nghe bố đi”.
Khương Học Bác cũng không muốn ép Khương Vy Nhan quá, nếu không lại tạo nên cục diện không thể thay đổi.
Thấy bố mẹ và em trai vì vinh hoa phú quý của bản thân mà ép mình tái giá như vậy, Khương Vy Nhan thấy chua xót vô cùng, cô uất ức lau nước mắt, nói: “Không được! Con quyết không đồng ý! Bữa cơm này con không thèm ăn! Tiêu Chính Văn, chúng ta đi!”
Dứt lời, Khương Vy Nhan xoay người định rời đi, Tiêu Chính Văn cũng bế Na Na lên.
Từ Phân thấy vậy thì cuống quýt, vội vàng bước lên, kéo Khương Vy Nhan lại, nói: “Được được được! Tạm không ly hôn, mẹ cũng không ép con nữa, nhưng thiếu gia Bao mời cơm, con cũng không thể cứ thế bỏ đi được, ít nhất cũng phải ăn bữa cơm này chứ? Nào nào nào, ngồi xuống đi, mau ngồi xuống”.
Từ Phân cũng biết mình quá nóng ruột, phải từ từ.
Từ Phân cười tươi như hoa, lấy điện thoại ra chụp chai rượu và đồ ăn trên bàn. Lần này bà ta nhất định phải đăng lên nhóm Zalo của mấy bà bạn, cho bọn họ được mở mang tầm mắt.
Bao Bộ Nghĩa mỉm cười, nói: “Vâng thưa chú, đây là loại rượu vang đắt nhất, đương nhiên giá sẽ cao rồi, nhưng cháu uống được, thì đương nhiên chú cũng uống được”.
Bao Bộ Nghĩa cố ý nói như vậy, mục đích là để khoe khoang mình là người có tiền.
Dù sao những người này cũng không biết gì về rượu, hắn nói bừa vài câu thì chắc chắn họ sẽ tin.
Trong lúc nói, Bao Bộ Nghĩa còn nhìn Khương Vy Nhan, phát hiện sắc mặt cô không thay đổi gì mấy, khiến hắn hơi nhíu mày lại.
Đúng lúc này, Tiêu Chính Văn vốn vẫn im lặng lạnh lùng lên tiếng: “Loại rượu vang đắt nhất chẳng phải là rượu vang đỏ Chateau Lafite năm 1787 sao? Giá là một trăm sáu mươi nghìn mỹ đao, đổi ra là một triệu không trăm bốn mươi nghìn, bày trong bộ sưu tầm Forbes, trên thân chai chắc hẳn còn có viết tắt tiếng Anh của Jefferson. À, cho dù là La Romanee-Conti đắt nhất mà thiếu gia Bao nói thì chắc cũng là rượu vang đỏ Grand Cru của nhà máy rượu, mỗi năm sản xuất bốn trăm năm mươi thùng. Rượu vang mà những người giàu có tâng bốc, giá bán vào hai năm trước chẳng phải hơn trăm nghìn sao? Sao hôm nay chỉ có hai mươi lăm nghìn vậy?”