Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn Chương 1-340 Bổ Sung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 44: Đăng ký kết hôn!


Tiêu Chính Văn nở nụ cười đầy cưng chiều, ánh mặt trời vừa vặn chiếu rọi xuống một bên mặt của anh, vừa đẹp trai lại vừa ôn nhu.


“Thật”, Tiêu Chính Văn nhẹ nhàng xoa đầu của Khương Vy Nhan.


Khương Vy Nhan đột nhiên đỏ mặt, xấu hổ trốn trong vòng tay của Tiêu Chính Văn, cô khóc hu hu, không biết phải nói gì với anh.


Một hồi sau cô mới ngồi thẳng người hít một hơi, cô nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của mình, tự cổ vũ bản thân nói: “Được rồi! Em, Khương Vy Nhan, bắt đầu từ hôm nay, em sẽ cố gắng, nỗ lực hơn! Kiên cường hơn!”


Ngày hôm đó, khi Khương Vy Nhan trở về nhà, cô đã tìm thấy bảy, tám quyển sách tư liệu về công ty nhà họ Khương, còn có một số quyển sách dạy cách lập kế hoạch.


Nhìn thấy Khương Vy Nhan không đầu không đuôi đọc sách một hồi lâu cũng không hiểu ra vấn đề gì, Tiêu Chính Văn cười bất lực, anh chọn lại một số quyển sách rồi đưa cho cô, nói: “Em xem mấy quyển này đi”.


Khương Vy Nhan nhướng mày nhìn Tiêu Chính Văn với đôi mắt to nghi hoặc, cô hỏi: “Sao anh biết nhiều như vậy chứ? Chẳng phải anh tham gia quân ngũ sao, trong doanh trại quân đội cũng dạy các anh những kiến thức này ạ?”


Tiêu Chính Văn nhún vai nói: “Em quên mất rồi à, anh tốt xấu gì cũng từng là thiếu gia của nhà họ Tiêu, anh va chạm với lĩnh vực này nhiều hơn em. Mười lăm tuổi anh đã từng học quản lý công ty, tiếp xúc với nhiều dự án hợp tác khác nhau. Khi đó, bố mẹ anh…”


Nói tới đây, vẻ mặt của Tiêu Chính Văn đột nhiên trở nên lạnh lùng, cảm xúc cũng trở nên đông cứng.


Anh nhìn quyển sách trong tay, vẻ mặt có chút cô đơn, anh nói: “Mấy ngày nữa, anh muốn đi tảo mộ bố mẹ anh”.


Khương Vy Nhan lập tức đứng dậy, nói: “Em đi với anh, dù thế nào thì họ cũng là bố mẹ chồng của em mà, mặc dù chúng ta vẫn chưa… vẫn chưa kết hôn…”


Tiêu Chính Văn dường như nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên kéo Khương Vy Nhan chạy ra khỏi nhà họ Khương.


Nửa giờ sau, Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan bước ra khỏi Cục Dân chính, họ cầm trên tay tờ giấy đăng ký kết hôn màu đỏ tươi.


Tiêu Chính Văn thẳng thừng ôm Khương Vy Nhan ngay tại chỗ, anh ngẩng đầu lên nhìn cô, mỉm cười: “Từ nay về sau, em chính là vợ của anh rồi, còn anh chính là chồng của em!”


Hai mắt Khương Vy Nhan đỏ hoe, nước mắt ứa ra, cô vòng tay ôm lấy cổ Tiêu Chính Văn, “Ừm” một tiếng, khuôn mặt cô nở nụ cười thật hạnh phúc, cầm tờ giấy kết hôn trong tay, cô được Tiêu Chính Văn ôm vào lòng quay vòng vòng.


Khoảnh khắc ấy, ngày hôm ấy, thuộc về mối tình lãng mạn giữa Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn.


Tuy rằng rất qua loa, sơ sài, nhưng trong lòng hai người đều ngầm hiểu.


Khi họ trở lại sân nhỏ của nhà họ Khương, Khương Vy Nhan vẫn quyến luyến không rời mà cầm trên tay tờ giấy kết hôn.


“Ôi trời, hai người đi đâu vậy? Tôi tìm mãi!”, Từ Phân đột nhiên lao ra từ trong nhà, gương mặt bà ta tràn đầy vẻ sốt ruột mà nói.


Phía sau bà ta còn có Khương Thần, sắc mặt cũng rất u ám.


“Mẹ? Sao mẹ với em lại tới đây…”, Khương Vy Nhan căng thẳng, vội vàng giấu tờ giấy đăng ký kết hôn ra sau lưng, gượng cười.


Từ Phân vốn dĩ muốn nói gì đó, nhưng bà ta lại để ý động tác giấu diếm của Khương Vy Nhan, bà ta chỉ về phía sau hỏi: “Cô đang giấu cái gì vậy? Lấy ra đây cho tôi xem”.


“Không… không, không có gì ạ”.


Khương Vy Nhan còn muốn trốn nhưng đã bị Từ Phân giật lấy, ngay lập tức Từ Phân khóc lóc om sòm, bà ta kêu trời kêu đất, hét lớn: “Giấy đăng ký kết hôn! Cô dám đi đăng ký kết hôn với Têu Chính Văn! Trời ơi! Khương Vy Nhan! Não cô bị úng nước à! Cô dám đi đăng ký kết hôn với thằng chó hoang này?”


Trong lòng Khương Vy Nhan cũng rất căng thẳng và sợ hãi, cô giải thích: “Mẹ, con… con yêu Tiêu Chính Văn, vả lại, anh ấy là bố của Na Na”.


“Yêu cái gì mà yêu? Cô với cậu ta mới quen nhau được bao lâu chứ! Nếu không phải năm năm trước cậu ta say xỉn rồi làm nhục cô, cô đã được làm phu nhân nhà giàu từ lâu rồi! Là cậu ta hủy hoại cuộc đời của cô, cô có biết không! Cô thế mà còn đi đăng ký kết hôn với cậu ta! Đúng là tức chết tôi mà! Mau ly hôn đi!”, Từ Phân hét lên, giơ tay kéo Khương Vy Nhan ra ngoài.


Nhưng lúc này Tiêu Chính Văn giơ tay ra giữ cánh tay của Từ Phân, sắc mặt anh lạnh lùng, nói: “Xin bà hãy tự trọng!”


Dứt lời, anh choàng tay qua bờ vai yếu ớt của Khương Vy Nhan, nói: “Kể từ hôm nay, cô ấy, Khương Vy Nhan chính là vợ của Tiêu Chính Văn của tôi, là người tôi sẽ bảo vệ suốt đời này! Cho dù các người có nói gì đi nữa, tôi cũng sẽ không ly hôn với cô ấy! Hơn nữa, tôi cảnh cáo bà! Sau này, lúc bà nói chuyện với Khương Vy Nhan, bà phải tôn trọng cô ấy! ”


Từ Phân tức điên lên được!


Từ trước đến nay, bà ta chưa bao giờ tức giận, nhưng hôm nay suýt chút nữa đã bị Tiêu Chính Văn làm cho tức chết!


“Mày đang nói cái gì thế! Mày là cái thá gì! Khương Vy Nhan là con gái của tao, tuy rằng không phải ruột thịt, nhưng về mặt pháp luật, tao vẫn là mẹ của nó! Tao không đồng ý việc mày và nó đi đăng ký kết hôn! Kiên quyết không đồng ý!”, Từ Phân bực tới nỗi thở hổn hển!


Bà ta còn muốn giới thiệu một vài thiếu gia nhà giàu hoặc ông chủ doanh nghiệp cho Khương Vy Nhan.


Xét cho cùng, nhan sắc của Khương Vy Nhan ở Tu Hà này vẫn là đẹp nhất, dù cô có một đứa con nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc cô gả cho một người đàn ông giàu có.


Ở Tu Hà, có bao nhiêu người đàn ông kim cương độc thân bị hiếm muộn chứ, có con càng tốt!


Tiêu Chính Văn không thèm để ý đến bà ta, thẳng thừng kéo Khương Vy Nhan đi ngang qua Từ Phân.


Từ Phân lúc này rất sốt ruột, lập tức đuổi theo gào lên: “Mày, mày, mày… Mày quá láo xược rồi đấy! Tao là chủ của cái nhà này! Tao muốn hai đứa chúng mày cút đi thì ngay lập tức chúng mày phải cuốn gói cút ra khỏi chỗ này!”


Ầm!


Đột nhiên, Tiêu Chính Văn dừng bước, bỗng có một luồng ám khí và cơn thịnh nộ dâng lên cuồn cuộn trong người anh!


Từ Phân đi theo hai người họ tới đây, suýt nữa không theo kịp!


“Vậy thì tôi phải nhắc nhở bà, nếu bà đuổi chúng tôi ra ngoài, thằng con trai giỏi giang của bà hoàn toàn không có cơ hội tham gia dự án hợp tác với tập đoàn Lợi Dân đâu!”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng quay đầu đáp.


Từ Phân đột nhiên sững sờ, nhất thời không biết nên nói cái gì.


Khương Thần lập tức chạy tới, kéo mẹ mình, cậu ta cười ngượng ngùng, nói: “Anh rể, đừng nóng giận, mẹ tôi chỉ là đang sốt ruột quá. Lần này chúng tôi đến đây để xem chị gái tôi chuẩn bị như thế nào rồi”.


Dứt lời, Khương Thần còn lấy ra vài hộp quà từ bên cạnh, nói: “Anh nhìn xem, mẹ tôi còn đặc biệt mua thuốc bổ cho chị này. Chẳng phải mẹ tôi cũng rất quan tâm đến sức khoẻ của chị gái tôi sao”.


“Ha ha”.


Tiêu Chính Văn chế nhạo nói: “Hai người quan tâm đến sức khoẻ của Vy Nhan sao? Tôi lại thấy hai người có dụng ý khác đấy… Cầm hộp quà này của hai người cút ra ngoài!”


“Này! Tiêu Chính Văn, anh nói chuyện kiểu gì đấy! Mẹ tôi có lòng mang quà tới thăm hai người, anh đừng có mà không biết tốt xấu đấy nhé!”, Khương Thần cũng tức giận nói.


Bản thân cậu ta phải cố gắng lắm mới hạ mình, buông bỏ thể diện để tới đây lấy lòng bọn họ, bọn họ còn không cảm kích.


“Còn không đi nữa là tôi ném hai người ra ngoài đấy!”


Tiêu Chính Văn cũng không khách khí, thân hình rắn rỏi bước tới, Khương Thần sợ đến mức vội vàng cầm hộp quà rồi cùng Từ Phân chạy đi.


“Tiêu Chính Văn! Anh đừng có tự cao tự đại! Đợi sau này, tôi cho anh biết tay!”


Trước khi đi, Khương Thần còn nói một lời cay nghiệt.


Tiêu Chính Văn lắc đầu bất lực, quay đầu lại thấy Khương Vy Nhan đang nhìn mình với vẻ ngưỡng mộ.


“Làm sao vậy? Trên mặt anh có cái gì à?”, Tiêu Chính Văn sờ sờ mặt mình hỏi.


Khương Vy Nhan lắc đầu, khóe miệng lộ ra nụ cười, nói: “Cảm ơn anh”.


Tiêu Chính Văn mỉm cười, nói: “Em là vợ của anh, anh sẽ không để người ta bắt nạt em đâu”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK