Tưởng Hoành hoảng sợ, hắn nói hay không nói thì cũng chết.
Một người là Vương Hổ, thuộc hạ đắc lực tài giỏi của Cửu Gia Tu Hà, người còn lại là Tiêu Chính Văn, một nhân vật mà ngay cả Thiên Gia Tu Hà cũng phải cúi đầu!
Đắc tội ai cũng không được…
Nhìn thấy dáng vẻ vừa lo lắng vừa hoảng sợ của Tưởng Hoành, Vương Hổ hừ một tiếng lạnh lùng: “Hừ! Mày không nói, ông đây sẽ tự mình qua đó!”
Dứt lời, Vương Hổ lập tức dẫn theo bảy, tám tên đàn em xông vào phòng bao!
VietWriter
Tưởng Hoành liền sốt sắng đuổi theo, liều mạng hét lớn: “Anh Hổ, anh Hổ, không được đâu, anh đừng đắc tội với người trong phòng bao!”
Bốp!
Vương Hổ xoay người giáng cho Tưởng Hoành một cái tát, khiến hắn ngã lăn ra đất, đồng thời chỉ vào một tên thuộc hạ của mình, tức giận hét lên: “Chúng mày trông chừng hắn cho tao!”
Nói xong, ánh mắt Vương Hổ lạnh lùng, dẫn đầu đám người, thô bạo đẩy cửa phòng bao!
“Cút ngay! Ông đây chiếm căn phòng bao này!”
Vương Hổ xông vào phòng bao, gầm lên giận dữ, thuộc hạ phía sau hắn tản ra bao vây.
Trong phòng bao, Khương Vy Nhan đang uống rượu và trò chuyện với các nhân viên thì bị một nhóm người xăm trổ xông vào, ai nấy đều hoảng sợ, ngồi im tại chỗ, hồi lâu sau cũng không biết phải làm gì.
Nhìn thấy cảnh này, Khương Vy Nhan vội vàng đứng dậy, cười với Vương Hổ, nói: “Này anh, chúng tôi đã dùng phòng bao này rồi, thực xin lỗi, hay là các anh đợi chúng tôi ăn xong?”
Vương Hổ nghe vậy thì tức giận, nhìn chằm chằm vào Khương Vy Nhan, rống lên: “Con ranh này, mày đang nói cái gì thế? Bảo ông đây chờ mày? Mày không muốn sống nữa à? Có biết ông đây là ai không? Mau dẫn theo đám người này cút đi!”
Đọc nhanh ở VietWriter
Vương Hổ hoàn toàn không phải là hạng người thương hoa tiếc ngọc, trong mắt hắn chỉ có Cửu Gia mà thôi!
Khương Vy Nhan sửng sốt, có chút khó xử.
Mà đám nam nhân viên ngồi bên dưới, mượn hơi rượu, cũng nhao nhao đứng dậy, chỉ vào Vương Hổ và hét lên:
“Mẹ nó chứ mày là thằng nào? Tối nay, các phòng bao ở Thiên Thượng Lai Tiên đã được giám đốc bọn tao đặt hết rồi! Còn không mau cút, cút ngay!”
“Mẹ mày! Giả vờ làm dân giang hồ gì chứ! Có tin bọn tao lập tức gọi cảnh sát bắt hết đám chúng mày không?”
“Dựa vào đâu mà bắt bọn tao cút! Là chúng mày làm phiền bữa ăn của bọn tao thì có, chúng mày mới là người phải cút!”
“Đúng, cút ngay!”
Trong giây lát, đám nhân viên như bị kích động, chỉ thẳng vào Vương Hổ và mắng mỏ!
Vương Hổ tức giận, mặt mũi đỏ bừng, hắn tức giận rút dao găm từ thắt lưng ra, đập mạnh xuống bàn, quát lớn: “Dựa vào việc ông đây là Vương Hồ!”
Giọng nói này tựa như sét đánh, vang vọng khắp phòng bao!
Trong nháy mắt, toàn bộ phòng bao trở nên yên tĩnh.
Hầu hết những nhân viên do Khương Vy Nhan đưa đến đều không biết Vương Hổ, nhưng một số người trong số họ đã nghe danh hung thần Vương Hổ, lúc đó, họ ngã xuống ghế, chỉ vào hắn, kinh hãi hỏi: “Anh… anh là Vương Hổ? Là người của Cửu Gia?”
“Ha ha, xem ra chúng mày cũng biết tao nhỉ?”, Vương Hổ nhếch môi cười, sắc mặt thâm trầm đáng sợ.
Bịch!
Ngay lập tức, nam nhân viên nọ đứng dậy, bò tới trước Vương Hổ, anh ta liên tục dập đầu xin lỗi, nói: “Anh Hổ, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, vừa nãy tôi uống nhiều quá đâm ra nói nhảm. Tôi đúng là có mắt như mù! Tôi… tôi đáng bị đánh!”
Vừa nói, nam nhân viên vừa vả liên tục vào mặt, khiến mọi người trong phòng bao sững sờ, ngơ ngác nhìn nhau.
“Lý Vĩ, cậu làm gì vậy? Cậu uống quá chén rồi sao? Anh Hổ gì cơ? Cửu Gia gì cơ?”
Một nhân viên hỏi.
Sau đó Lý Vĩ nọ vội hét lên với bọn họ: “Các anh mau quỳ xuống tạ tội với anh Hổ đi! Anh Hổ là người của Cửu Gia – Kiều Cửu, một trong những thế lực lớn trong thế giới ngầm Tu Hà đó! Toàn bộ khu Đông này, dưới trướng anh Hổ có hơn hai trăm người! Không muốn chết thì mau quỳ xuống đi!”
Ầm!
Lời nói này của Lý Vĩ khiến toàn bộ nhân viên choáng váng!
Cửu Gia?
Hóa ra là Cửu Gia Kiều Cửu ở Tu Hà!
Hắn có phải là Vương Hổ vừa mới ra tù không nhỉ?
Mấy năm trước hắn đã từng đi tù vì tội đâm chết người, nhưng không ngờ lại được thả sớm như vậy!
Ngay lập tức, rất nhiều nhân viên trước đó đã mắng Vương Hổ sợ hãi đến mức chân như mềm oặt ra, một số nhân viên nữ mặt mũi tái mét, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.
Vương Hổ hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn đám người, tức giận hét lên: “Bây giờ tao hỏi chúng mày, ai mới là người phải cút ra ngoài?”
Đám nhân viên đó vội vàng cúi đầu, lẩm bẩm nói: “Là chúng tôi phải cút, là chúng tôi…”
Nhìn thấy mọi người chuẩn bị rời đi, Khương Vy Nhan cảm thấy tức giận không thôi, quay sang Vương Hổ nói: “Phòng bao này đã được sử dụng rồi, tại sao chúng tôi phải ra ngoài chứ? Tôi không quan tâm anh là ai nhưng các anh lại muốn gây chuyện, tôi đã gọi cảnh sát rồi đấy!”
Khương Vy Nhan không phải là người bình thường, sẽ không cúi đầu trước những thế lực tà ác này.
Nghe vậy, đám nhân viên đó hoảng sợ, lập tức kéo Khương Vy Nhan, nói:
“Giám đốc Khương, đừng nói nữa! Hắn là người của Cửu Gia đấy, chúng ta mau đi thôi!”
“Đúng đó, giám đốc Khương, chúng ta không đắc tội hắn được đâu, ra khỏi đây nhanh!”
“Anh Hổ là một kẻ tàn nhẫn, hắn đã đánh không biết bao nhiêu người đến mức tàn phế, đừng có rước hoạ vào thân mà giám đốc Khương…”
Mọi người đang không ngừng thuyết phục Khương Vy Nhan rời đi, đây chẳng qua chỉ là một phòng bao mà thôi, không cần thiết phải gây xích mích với đám người xã hội đen này. Lợi bất cập hại!
Vương Hổ lúc này nhìn chằm chằm Khương Vy Nhan với ánh mắt lạnh lùng, nói: “Ha ha, đúng là lũ đàn bà! Cứng mồm phết nhỉ, không đi đúng không? Vậy thì tao không khách khí nữa!”
Dứt lời, Vương Hổ cầm con dao găm trên bàn lên, cố ý vung lên vẽ vài đường, nói đùa: “Tao cho mày một cơ hội cuối cùng, cút ra khỏi phòng bao, bằng không, con dao này của tao sẽ rạch nát khuôn mặt xinh đẹp của mày đấy!”
Khương Vy Nhan cũng bị sốc, nhưng cô không ngờ đối phương lại cả gan làm loạn như vậy.
Mà ngay lúc này, con dao găm trên tay Vương Hổ đã vung lên, nhắm thẳng vào mặt Khương Vy Nhan!
Cảnh tượng này khiến Khương Vy Nhan hoảng sợ, nhanh chóng nhắm mắt lại.
Đột nhiên, tiếng hét thảm thiết vang vọng khắp phòng bao!
Tiêu Chính Văn bước lên, đá thẳng vào bụng Vương Hổ khiến hắn bay ra hai mét, va vào mấy cái ghế đằng sau rồi mới dừng lại!
“Dám động vào vợ tao, mày đang tìm đường chết à?”, Tiêu Chính Văn hừ lạnh một tiếng, trong đáy mắt lóe lên một tia lạnh lùng!
Vương Hổ vung hai cánh tay, cơn đau buốt từ cổ tay và nắm đấm như kéo căng thần kinh hắn!
“Mẹ mày! Thằng nhãi, mày dám động vào ông đây? Anh em đâu, xông lên cho tao! Đánh chết nó!”, Vương Hổ gầm lên, vẻ mặt dữ tợn!
Trong nháy mắt, bảy, tám tên thuộc hạ lần lượt rút dao găm ở thắt lưng ra, lao về phía Tiêu Chính Văn!