Thình thịch!
Nghe thấy tiếng quát tháo tức giận của Lý Trường Thắng, Trịnh Thiên Thái quỳ trên mặt đất, kinh hãi nhìn người đối diện, cố gắng kiềm chế cảm xúc, hỏi: “Lý Trường Thắng, tôi không hiểu ý của ông? Tôi mạo phạm ai cơ?”
Lý Trường Thắng “hừ” một tiếng trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng: “Vương Đại Hải có phải là người của ông không?”
Trước sự khiển trách của Lý Trường Thắng, Trịnh Thiên Thái nhanh chóng đáp lại: “Đúng vậy, chú ấy là thuộc hạ của tôi, nhưng nhưng hai người có quen nhau à?”
Mặc dù Trịnh Thiên Thái nói như vậy, nhưng trong lòng ông ta đã mơ hồ có dự cảm xấu!
Thuộc hạ trước đó báo tin Vương Đại Hải bị lính tuần khu Tây Lâm bắt giữ, ông ta vốn định nhờ quan hệ để giải quyết, nhưng bây giờ xem ra Vương Đại Hải đã chọc giận một nhân vật lớn nào đó rồi!
Bốp!
Lý Trường Thắng đột nhiên tiến lên đá vào bả vai Trịnh Thiên Thái, tức giận chỉ vào ông ta: “Là thuộc hạ dưới tay ông thì đúng rồi! Quỳ xuống cho tôi, chờ đấy!”
Dứt lời!
Lý Trường Thắng không nói gì nữa mà cũng quỳ xuống ở phòng khách!
Cảnh tượng này khiến Trịnh Thiên Thái chết lặng người, toàn thân run rẩy!
Lý Trường Thắng – người giàu có nhất Tu Hà, một sự tồn tại phi thường, lúc này thực sự quỳ trên mặt đất, trông vẻ mặt của ông ta tựa hồ đang chờ một nhân vật lớn còn chưa xuất hiện!
Chuyện này…
Đột nhiên, đầu óc Trịnh Thiên Thái choáng váng, bên tai cũng ù đi! Ông ta chưa bao giờ nghĩ có ngày mình lại nhìn thấy Lý Trường Thắng quỳ trên mặt đất một cách khiêm nhường như vậy.
Vì vậy, Trịnh Thiên Thái trong nháy mắt cũng liền quỳ xuống, bò đến phía sau Lý Trường Thắng, nói: “Chủ tịch Lý, chủ tịch Lý, ông nhất định phải cứu tôi. Chuyện này là do thuộc hạ của tôi không hiểu chuyện, tôi… Tôi cũng không biết…”
Lý Trường Thắng quỳ thẳng lưng, nhắm mắt nói: “Nói với tôi cũng vô dụng. Khi nào người đó đến, ông liệu mà làm!”
Quả nhiên, ngay khi Lý Trường Thắng vừa nói xong, bên ngoài sơn trang của Trịnh Thiên Thái, có một tiếng phanh xe vang dội bầu trời!
Sau đó, tiếng bước chân bịch, bịch, bịch, giống như hồi chuông báo tử của thần chết, từ xa đến gần, rất nhanh đã tới phòng khách!
Trịnh Thiên Thái nhướng mày, ngửa mặt lên nhìn thì thấy một thanh niên khí thế hùng hổ, mày kiếm mắt sao, ánh mắt lạnh lùng dường như khinh miệt mọi thứ trên đời, khiến người khác cảm thấy sợ hãi không thôi, không nhịn được mà run lẩy bẩy!
Đây là sát khí đáng sợ tới mức nào chứ!
Mà phía sau Tiêu Chính Văn là Long Nhất, thân hình anh ta vạm vỡ với sát ý nồng đậm, tích tụ lại ở giữa trán!
Một mình anh ta có thể chống lại tất cả vệ sĩ của cả sơn trang này!
Tiêu Chính Văn bước vào liền nhìn thấy hai người quỳ trên mặt đất, anh nhíu mày, lạnh giọng hỏi: “Lý Trường Thắng, ông đã biết sai chưa!”
Lý Trường Thắng lập tức cúi sụp người quỳ lạy nói: “Thuộc hạ biết lỗi, xin ngài trừng phạt!”
Tiêu Chính Văn “hừ” lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Trịnh Thiên Thái đang run rẩy quỳ rạp trên mặt đất, anh lạnh lùng nói: “Ông chính là Thiên Gia ở Tu Hà?”
“… Vâng, là tôi…”, lúc này Trịnh Thiên Thái toàn thân run lên, quỳ rạp trên mặt đất, cả người cúi sụp xuống, hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên, trên trán mồ hôi lạnh túa ra thành từng hạt rơi trên mặt đất, tạo thành một vệt nước.
Thật khó có thể tưởng tượng được rằng vị Thiên Gia Trịnh Thiên Thái danh tiếng lẫy lừng được hàng nghìn người kính trọng ở Tu Hà này, lúc này lại quỳ trên mặt đất một cách khiêm nhường và sợ hãi như vậy!
Đây chính là vị Thiên Gia giậm chân một cái khiến cả Tu Hà phải chấn động đó!