Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn Chương 1-340 Bổ Sung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 312: Mày có mấy cái mạng?


Sau đó, Lôi Ngưu bật cười, trên mặt lộ ra vẻ châm chọc, nói: “Mày chính là con chó hoang Tiêu Chính Văn của nhà họ Tiêu năm năm trước đấy à?”


Nghe thấy thế, Tiêu Chính Văn nhướng mày, sát khí giữa đôi lông mày bộc phát ra không chút che giấu!


“Thằng nhãi! Tao đếch bao giờ nghĩ một con chó hoang như mày lại dám tới đây đòi công lý cho cái lão rác rưởi năm xưa đó. Năm năm trước, nhà họ Tiêu chúng mày đúng là rất có thế lực, là gia tộc đứng đầu Tu Hà. Ngày ấy, tao vẫn chỉ là một tên côn đồ nhưng cũng có biết đến uy danh đại thiếu gia nhà họ Tiêu mày đấy!”


“Nhưng bây giờ nào có phải năm năm trước! Tiêu Chính Văn mày cũng chỉ là một con chó hoang, một thằng rác rưởi mà thôi!”


“Mày còn dám chạy tới chỗ tao đập phá, mày muốn chết à?”


Lôi Ngưu gầm lên, khí thế hung hãn trên người khiến cho không khí xung quanh vô cùng áp lực!


“Ha ha, một thằng không ra gì cũng dám tới địa bàn của anh Ngưu bọn tao đập phá! Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”


VietWriter


Anh Đao đứng ở bên cạnh hăm doạ, vẻ mặt hết sức lạnh lùng, doạ người.


Dường như gã đang mường tượng cảnh Tiêu Chính Văn bị đè xuống đất, đánh gãy chân gãy tay, khóe miệng bất giác lộ ra một tia giễu cợt tàn nhẫn.


Tiêu Chính Văn nghiêng đầu liếc nhìn vẻ mặt ngông cuồng của anh Đao, nói: “Xem ra bẻ một bên tay của mày, chưa đủ để mày nhớ kĩ đúng không?”


“Mẹ kiếp! Mày nói cái gì? Mày muốn chết à?”


Anh Đao tức giận xông ra, chỉ vào mũi Tiêu Chính Văn mà chửi!


Nhưng!


Rắc!


Tiêu Chính Văn đưa tay lên, dùng sức bóp chặt ngón tay của anh Đao, rồi bẻ cong ngón tay gã một góc chín mươi độ, khiến nó gãy hẳn!


“A, a, a! Ngón tay của tao! Đau, đau, đau quá… Mày buông ra ngay!”


Anh Đao lập tức hét lên một tiếng, trên trán túa đầy mồ hôi lạnh, gầm lên: “Đây là địa bàn của anh Ngưu! Nếu mày dám động vào tao, anh Ngưu chắc chắn sẽ khiến mày tàn phế!”


“Quỳ xuống!”


Tiêu Chính Văn hét lên, anh giơ chân lên, đá thẳng vào đầu gối của anh Đao!


Bịch một tiếng!





Đọc nhanh ở VietWriter


Anh Đao quỳ rạp dưới đất, đầu gối khuỵu mạnh xuống, rắc, đầu gối dường như vỡ vụn!


“A a a!”


Trong nháy mắt, anh Đao hét lên một tiếng như lợn bị chọc tiết: “Anh Ngưu, cứu em với! Anh giết nó đi! Giết nó đi!”


Khi Lôi Ngưu nhìn thấy cảnh này, gã lập tức nổi cơn điên!


Thằng Tiêu Chính Văn này thật sự dám phế thuộc hạ của gã ngay trước mặt gã!


Đây là một sự sỉ nhục!


Là vả vào mặt gã!


“Mẹ kiếp! Mày muốn chết đúng không? Chúng mày xông lên hết cho tao, chặt đứt tay chân nó!”


Lôi Ngưu gầm lên.


Đột nhiên, bảy, tám tên côn đồ cầm dao phay lao về phía Tiêu Chính Văn, nhằm vào cánh tay và đùi của anh mà chém tới!


Nhưng!


Một giọng nói tựa như sấm sét vang lên giữa bầu trời, bao trùm tất cả: “Kẻ nào dám bất kính chính là tội chết!”


Ngay sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của đám người này, bóng người Long Nhất khẽ động, lập tức biến thành một bóng người màu đen!


Mà bảy, tám tên côn đồ đang lao về phía Tiêu Chính Văn vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chúng chỉ cảm thấy tay mình như đứt lìa, máu văng tung tóe!


Chỉ trong chốc lát, cánh tay của bảy, tám tên côn đồ này đều bị chém đứt lìa vai!


“A! Tay của tao…”


“Máu! Máu…”


Đám người gào thét thảm thiết, tất cả đều nắm chặt cánh tay đẫm máu, kinh hãi quỳ dưới đất!


Còn Long Nhất đằng đằng sát khí, tay cầm một con dao phay vừa giật được, đứng bên cạnh Tiêu Chính Văn!


Khoảnh khắc ấy, Lôi Ngưu cũng run rẩy, sợ mất hồn mất vía, gã đã bị thân thủ kinh người của Long Nhất làm cho kinh hãi không thôi!


Cánh tay của bảy, tám tên côn đồ đều bị chém đứt lìa vai trong nháy mắt!


Sức mạnh đáng sợ này không thể tưởng tượng nổi!


Nhất thời, toàn bộ thuộc hạ của Lôi Ngưu đều ngẩn ra, ngơ ngác nhìn nhau!


Nhưng ngay giây tiếp theo, Lôi Ngưu nổi giận đùng đùng, chỉ vào Tiêu Chính Văn và Long Nhất, gầm lên: “Phế cả hai chúng nó cho ta! Một cánh tay, một triệu tệ! Một chân, hai triệu tệ! Một mạng, năm triệu tệ!”


Lôi Ngưu điên tiết!


Dưới sự kích thích của Lôi Ngưu, đám tên côn đồ đang đứng trong phòng bao và cả bên ngoài cửa hai mắt đỏ ngầu, chúng rống lên, lao về phía Tiêu Chính Văn!


“Phế chúng nó đi!”


“Năm triệu tệ! Năm triệu tệ là của tao!”


“Giết chúng nó!”


Trong phút chốc, tiếng hét giết chóc vang lên ầm ĩ!


Hàng chục tên côn đồ cầm dao phay và gậy thép xông vào cửa, như một đám châu chấu, bao vây Tiêu Chính Văn và Long Nhất!


Bùm!


Ngay lúc đó, toàn thân Long Nhất bộc phát sát khí cực kỳ hung hãn, nồng đậm thấu trời!


Sức mạnh của chiến thần cấp bốn sao trực tiếp bộc phát khiến cho đám người sững sờ!


Trong khoảnh khắc, hàng chục tên côn đồ kia như nhìn thấy thần chết, tất cả đều chết sững tại chỗ!


Khí thế kinh hoàng và đáng sợ quá!


Sát khí mạnh mẽ này tựa như Tu La đang bước ra từ biển xác!


Cả người Lôi Ngưu run lên, trên trán túa đầy mồ hôi lạnh, hai chân cũng mềm nhũn ra!


Hai mắt gã nhìn chằm chằm vào Long Nhất!


Từ trước đến nay, gã mới chỉ chứng kiến sát khí và khí thế kinh khủng như vậy từ một người!


Đó là vệ sĩ thân cận của ông lớn phía sau gã!


Là một binh vương cấp bốn sao!


Là nhân vật có thực lực đỉnh cao trên thế giới này mà Lôi Ngưu biết đến!


Nhưng tại thời điểm này!


Lôi Ngưu rõ ràng cảm giác được, ngay cả nhân vật lớn binh vương cấp bốn sao kia so với sát khí của Long Nhất trước mặt này, bé khác nào một con kiến đâu cơ chứ!


Khí thế của Long Nhất phải hơn gấp mấy chục lần binh vương cấp bốn sao đó!


Kinh khủng quá!


Đầu óc Lôi Ngưu lập tức trở nên trống rỗng!


Đồng thời, gã cũng nhận ra hôm nay gã đã đắc tội một nhân vật không nên đắc tội!


Chỉ khi hai người này chết đi, gã mới có cơ hội sống sót!


Vì vậy, Lôi Ngưu căng thẳng, kích động hét lên: “Giết! Giết hết cho tao! Mười triệu tệ! Mười triệu tệ mua mạng của chúng nó!”


Tuy nhiên, khi gã vừa dứt lời!


Một tiếng gầm giận dữ vang lên khắp phòng bao!


“Dám mua mạng anh Tiêu, mày muốn chết đúng không?”


Ngay sau đó…


Đám thuộc hạ đông đúc đứng ở cửa của Lôi Ngưu đều bị đá bay vào phòng bao!


Đám đông đang hóng hớt nhìn qua, bỗng thấy Trịnh Thiên Thái cùng một đám đàn em mặc vest đen xông vào!


Trong nháy mắt, toàn bộ hành lang và phòng bao đều là người của Trịnh Thiên Thái!





Tuy nhiên, Lôi Ngưu lại không phục Trịnh Thiên Thái, bởi vì khu vực phát triển mở rộng không thuộc thẩm quyền của Trịnh Thiên Thái!


Trong khu vực phát triển mở rộng này, Lôi Ngưu mới là ông hoàng!


Vì vậy, khi nhìn thấy Trịnh Thiên Thái, Lôi Ngưu không có một chút kính trọng nào, lạnh lùng nói: “Tôi còn đang nghĩ xem người đứng sau chúng nó là ai, không ngờ lại là Thiên Gia!”


Trịnh Thiên Thái lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Lôi Ngưu, mày nói sai rồi, tao không phải là người đứng sau anh Tiêu. Ngược lại, anh Tiêu mới là người đứng sau tao”.


Dứt lời!


Trịnh Thiên Thái bước nhanh tới chỗ Tiêu Chính Văn, cúi người cung kính nói: “Anh Tiêu, tôi phải tập hợp nhân lực nên đến muộn mất, xin anh thứ lỗi cho!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK