Tiêu Chính Văn cau mày, lạnh nhạt ừ một tiếng, rồi nói tiếp: “Tôi vừa mới mua, có vấn đề gì sao?”
Khương Thần nghe vậy, vẻ mặt lập tức lộ rõ ý tứ nghi ngờ, quát: “Anh có chắc là mình mua không? Chiếc xe này có giá hơn sáu trăm nghìn tệ! Một con chó hoang như anh làm sao có thể mua được một chiếc xe xịn như vậy chứ? Đừng nói là anh đi thuê đấy nhé?”
Từ Phân trợn tròn mắt khi nghe thấy chiếc xe này trị giá hơn sáu trăm nghìn tệ, trên mặt nhanh chóng hiện tỏ vẻ kinh ngạc, nói: “Con trai, con không nói nhầm đấy chứ? Chiếc xe này hơn sáu trăm nghìn tệ á?”
Mặc dù Từ Phân là con dâu của nhà họ Khương, là vợ của Khương Học Bác, nhưng bà ta không nhận được bất cứ thứ gì từ nhà họ Khương, tiền tiêu vặt hàng ngày cũng chẳng đáng là bao, bà ta vẫn phải sống bằng đồng lương ít ỏi của Khương Học Bác.
Lúc này, nghe thấy chiếc xe trị giá hơn sáu trăm nghìn tệ, bà ta sửng sốt không thôi, đồng thời cũng nổi lòng nghi ngờ Tiêu Chính Văn!
“Mẹ, con đã xem qua chiếc xe này. Chiếc BMW 5-Series đời mới nhất và cũng là bản cao cấp nhất, hơn sáu trăm nghìn tệ, không nhầm đi đâu được!”, Khương Thần nói mà đỏ mắt ghen tị với Tiêu Chính Văn!
Một chiếc xe xịn như vậy mà được Tiêu Chính Văn lái về nhà!
Trong chuyện này có phải có khúc mắc nào đó không?
“Cậu ngắm xong chưa? Tôi có việc phải làm nên không nói tiếp hai người nữa”.
Tiêu Chính Văn bế Na Na từ sau xe xuống, sau đó cất bước đi vào sân nhỏ, nhưng Từ Phân nhanh chóng nắm lấy cánh tay anh, vẻ mặt nghiêm túc, hỏi: “Cậu vội vàng đi đâu vậy? Chiếc xe này có phải là cậu mua không? Cậu lấy tiền ở đâu ra mà mua được chiếc xe xịn thế này chứ? À, tôi biết rồi, chắc chắn là con lẳng lơ Khương Vy Nhan mới làm người phụ trách được vài ngày, túi đã bắt đầu rủng rỉnh tiền rồi, hai người sử dụng tiền của công ty chứ gì!”
Vừa nói, Từ Phân vừa gật đầu, bộ dạng giống như bà ta nắm trong tay chứng cứ xác thực vậy.
Khương Thần cũng đột nhiên hiểu ra, lập tức nắm chặt cổ áo của Tiêu Chính Văn không buông, hét lớn: “Đúng đúng đúng! Tiêu Chính Văn anh được lắm, lúc anh mới vào nhà họ Khương chúng tôi, tôi đã biết anh chẳng phải loại người tốt đẹp gì! Đúng là tên tàn dư của nhà họ Tiêu, rẻ mạt từ trong xương tủy! Nói đi, có phải do anh mê hoặc Khương Vy Nhan nên mới lấy được tiền từ dự án của công ty đúng không! Được đấy, mới có mấy ngày mà anh đã dám lấy tiền mua con xe xịn thế này! Có phải sau này anh còn muốn mua luôn cả biệt thự không thế!”
Khương Thần mặt đỏ tía tai, nóng lòng muốn lập tức tóm Tiêu Chính Văn đưa tới công ty, để tất cả mọi người nhìn thấy bộ mặt thật của anh!
Nhưng!
Lúc này, vẻ mặt của Tiêu Chính Văn lạnh như băng, sát khí đang “ngủ yên” trong cơ thể đột nhiên bộc phát!
“Rắc rắc!”
Bỗng Tiêu Chính Văn nhấc tay, đôi bàn tay to như sắt bóp chặt cổ của Khương Thần, nhấc cậu ta lên cách mặt đất khoảng một cánh tay!
Lúc ấy, Khương Thần mặt đỏ tía tai, cổ họng phát ra tiếng “a a”, cậu ta hoàn toàn thở không ra hơi, mắt trợn ngược lên, hai chân đạp trong không trung, dùng tay vỗ mạnh vào cánh tay của Tiêu Chính Văn giống như sắp sửa bị bóp chết!
“Cậu vừa nói cái gì? Nhà họ Tiêu rẻ mạt trừ trong xương tủy?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng hỏi, giọng nói của anh tựa như âm thanh vang vọng từ chín tầng địa ngục, sát khí toả ra, đáng sợ đến mức nhiệt độ ở trước cổng sân nhỏ giảm mạnh xuống, lạnh lẽo vô cùng!
Từ Phân ở một bên sợ hãi đến mức che miệng, hồi lâu mãi không có phản ứng!
Ở trong mắt bà ta, Tiêu Chính Văn lúc này giống như Tu La đẫm máu bước ra khỏi chiến trường xác chết chất thành đống!
Khí thế đó trên người anh thật sự khủng bố!
“A a a! Giết người này! Tiêu Chính Văn, mày điên rồi! Thả con trai tao ra, mày thả con trai tao ra!”, Từ Phân phản ứng lại, lập tức lao tới kéo Tiêu Chính Văn!
Nhưng Tiêu Chính Văn vẫn đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích tí nào, sát ý trong mắt anh lúc này giống như một vòng xoáy, hút trọn hồn phách người khác!
“Bố ơi, bố ơi… Na Na sợ, Na Na không muốn bố đánh nhau đâu, hu hu hu…”
Na Na đứng ở một bên, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc này ngẩng lên, khóc lóc kéo ống quần của Tiêu Chính Văn.
Tiếng khóc ấy đã kéo Tiêu Chính Văn ra khỏi cơn tức giận và cảm xúc kích động đó. Anh lạnh lùng trừng mắt nhìn Từ Phân rồi buông tay ra, khiến cả người Khương Thần ngồi bệt xuống đất, cậu ta ngửa cổ ho khan, đồng thời hét lên: “Tiêu Chính Văn! Anh… anh thế mà dám… dám ra tay với tôi! Tôi phải đi mách ông nội, mách bố tôi! Anh cứ đợi đấy, đợi đấy cho tôi!”
“Tuỳ”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, anh xoay người ôm Na Na vào lòng an ủi, sau đó bước vào sân.
Ngoài cửa, Khương Thần đứng dậy, Từ Phân vô cùng thương con trai, hỏi: “Con trai, con có sao không? Để mẹ xem nào, con có đau ở đâu không?”
“Mẹ, mẹ thấy tên Tiêu Chính Văn kia vừa nãy muốn bóp chết con rồi đấy! Bóp chết con đấy!”, Khương Thần gầm lên, hai mắt trũng sâu, đỏ đỏ ngầu, cậu ta muốn giết chết Tiêu Chính Văn ngay lập tức!
“Hừ! Con chó hoang đó ghê gớm quá đấy! Con trai, đi thôi, về với mẹ, sau đó nói cho lão gia biết chuyện Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan biển thủ công quỹ của công ty! Tới lúc đó, mẹ không tin lão gia không trừng phạt cô ta! Chỉ cần chúng ta kể sự việc nghiêm trọng một chút, lão gia chắc chắn sẽ cắt chức của cô ta, mà con sẽ được làm người phụ trách chính rồi!”
Từ Phân nói, bà ta càng nói, càng cảm thấy ý tưởng của mình không tồi.
Khương Thần trợn to hai mắt, cười gian xảo nói: “Đúng vậy, mẹ, sao con lại không nghĩ ra chứ! Đi thôi, đi thôi, chúng ta đi tìm lão gia!”
Dứt lời, Khương Thần kéo Từ Phân chạy đến chỗ Khương Thái Xương, chạy được vài bước thì quay lại, cậu ta cố ý dùng điện thoại di động chụp ảnh làm bằng chứng!
Trong sân nơi Khương Thái Xương ở, Khương Thần quỳ trên mặt đất, bộ dạng oan ức, khóc lóc nói: “Ông ơi, ông phải làm chủ cho cháu đấy ạ! Vừa rồi, cái tên Tiêu Chính Văn kia suýt bóp chết cháu! Ông nhìn cổ cháu đây này, vẫn còn dấu vết đó!”
“Đúng thế, bố, thằng Tiêu Chính Văn kia quá vô liêm sỉ! Một tên lính xuất ngũ, thô lỗ, không coi ai ra gì, suýt chút nữa là bóp chết đứa cháu trai duy nhất của nhà họ Khương chúng ta rồi!”, Từ Phân hùa theo, bà ta còn lau nước mắt, giả vờ vô cùng đau buồn.
Khương Thái Xương xót xa ra mặt, lão nhìn dấu tay trên cổ Khương Thần, tức giận nói: “Thằng Tiêu Chính Văn này được lắm! Cậu ta muốn làm gì? Cậu ta làm thế này là muốn huỷ hoại nhà họ Khương ta à!”
Sau cơn giận, sắc mặt Khương Thái Xương tái nhợt.
Khương Thần thấy vậy, lập tức nói: “Ông nội, không chỉ có vậy! Hôm nay cháu còn phát hiện ra Tiêu Chính Văn đã mua một chiếc BMW sáu trăm nghìn tệ! Ông nghĩ xem, một con chó hoang như anh ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ? Chẳng phải là do anh ta lợi dụng Khương Vy Nhan để biển thủ tiền của công ty sao!”
“Ông nội, ông phải suy nghĩ kỹ càng đấy ạ! Hôm nay Tiêu Chính Văn có thể khiến Khương Vy Nhan biển thủ sáu trăm nghìn tệ của công ty, ngày mai anh ta có thể biến công ty nhà họ Khương và nhà họ Khương chúng ta thành nhà họ Tiêu ấy chứ!”
“Cái gì cơ?”
Nghe thấy lời này, Khương Thái Xương tức giận đùng đùng, mặt đỏ bừng, hét lên: “Thằng Tiêu Chính Văn này kinh thật đấy! Con bé Khương Vy Nhan kinh thật đấy! Dám lấy tiền đút túi riêng, /phá hoại nền móng công ty nhà họ Khương ta! Tôi quyết không tha cho hai đứa chúng nó!”
“Người đâu! Tập hợp tất cả bảo vệ trong nhà, đi theo tôi đến chỗ ở của Khương Vy Nhan! Tôi muốn xem xem Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn này có phải là loại vong ơn bội nghĩa, lòng lang dạ sói không!”