Khương Vy Nhan vốn định giấu anh, nói: “Không có gì, Na Na không cẩn thận ngã thôi”.
Cô sợ Tiêu Chính Văn biết chuyện xong, trong lúc tức giận sẽ đến trường học gây sự.
Tiêu Chính Văn nhìn ánh mắt trốn tránh của Khương Vy Nhan, liền biết chuyện này chắc là không đơn giản, nên quay lại hỏi Na Na: “Na Na, con nói cho bố biết, là con tự ngã à? Đừng quên bình thường bố dạy con thế nào, phải thật thà, con nhớ chứ?”
Na Na bĩu môi, ngón tay nhỏ xoắn vào nhau, cô bé cúi đầu, lén nhìn Khương Vy Nhan đang nháy mắt với mình, lí nhí nói: “Mẹ ơi, bố từng bảo làm người phải thật thà, Na Na không được nói dối. Bố ơi, không phải Na Na tự ngã đâu… là một thằng nhóc tóc vàng mắt xanh đẩy con ngã, cậu ta còn mắng Na Na là con lợn ngu ngốc, Na Na không phải con lợn ngu ngốc…”
Nói đến đoạn sau, Na Na uất ức sụt sịt.
Tiêu Chính Văn nghe thấy thế, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, an ủi Na Na: “Được rồi, bố biết rồi, để bố lấy lại công bằng cho con, bắt thằng nhóc kia xin lỗi con nhé?”
VietWriter
“Thật không hả bố?”
Na Na nghi ngờ chớp đôi mắt to tròn, sau đó nói: “Nhưng mẹ bảo con là thằng nhóc nước ngoài kia là con trai của đại sứ. Bố ơi, đại sứ là ai, lợi hại lắm sao ạ?”
Đại sứ?
Tiêu Chính Văn liếc nhìn Khương Vy Nhan, Khương Vy Nhan không còn cách nào khác, chỉ đành nói thật: “Thằng nhóc đẩy ngã Na Na là con trai đại sứ Bob của đại sứ quán Mễ Quốc ở Tu Hà. Tiêu Chính Văn, thôi bỏ qua chuyện này đi, người ta với mình có cùng tầng lớp đâu, chúng ta cũng không đấu được với người ta”.
Khương Vy Nhan tỏ vẻ lo lắng, cô sợ Tiêu Chính Văn kích động chạy đi tìm người ta gây phiền phức.
Nhỡ đâu rước họa vào thân thì chết.
Tiêu Chính Văn nghe thấy thế, vẻ mặt lạnh lùng, nhưng vẫn dịu dàng xoa đầu Na Na, nói: “Na Na, con có tin bố không?”
Na Na gật đầu thật mạnh, nói: “Na Na tin bố”.
Tiêu Chính Văn mỉm cười, đáp: “Thế thì tốt, ngày mai bố sẽ đưa con đi tìm thằng nhóc kia, bắt cậu ta xin lỗi con! Con trai một đại sứ thôi mà, không lợi hại bằng bố”.
Lúc nói, trong lòng Tiêu Chính Văn đã bùng lên lửa giận!
Người của đại sứ quán!
Thế thì sao chứ?
Đọc nhanh ở VietWriter
Đẩy ngã con gái anh, cho dù là đại sứ đứng đầu của tổng bộ đại sứ quán Mễ Quốc ở Hoa Quốc cũng phải cúi đầu xin lỗi!
“Thật sao bố?”
Na Na nghi ngờ hỏi, sau đó vui vẻ thơm lên má Tiêu Chính Văn một cái, cười nói: “Con biết bố là siêu nhân của con mà”.
Còn Khương Vy Nhan nghe Tiêu Chính Văn nói vậy, vội vàng kéo anh ra ngoài, vờ tức giận nói: “Tiêu Chính Văn! Anh làm gì thế? Tại sao anh lại đồng ý chuyện này với Na Na? Rõ ràng anh biết thằng nhóc kia là con trai của đại sứ Bob, những người thấp cổ bé họng như chúng ta sao có thể bắt con trai một đại sứ xin lỗi Na Na chứ? Nhỡ có xảy ra xung đột với đại sứ Bob thì người xui xẻo chắc chắn sẽ là nhà chúng ta, thậm chí còn liên lụy đến nhà họ Khương nữa”.
Khương Vy Nhan cuống hết cả lên, cô khoanh tay trước ngực, cảm thấy rất bất mãn khi Tiêu Chính Văn đồng ý với Na Na chuyện này.
Tiêu Chính Văn thản nhiên nhún vai, giải thích: “Vy Nhan, em yên tâm đi, anh tự có chừng mực. Ở Hoa Quốc lẽ nào không còn luật pháp sao? Tuy là con trai của đại sứ, nhưng vô duyên vô cớ đẩy ngã Na Na, sỉ nhục con gái anh mà không xin lỗi, anh không đồng ý”.
“Anh… sao anh lại không nghe em chứ, thôi vậy, em mặc kệ anh đấy… Anh đừng có làm liên lụy đến con gái em!”
Khương Vy Nhan tức điên, dậm chân một cái rồi quay trở về phòng khám tư, bế Na Na về.
Lúc ra đến cửa, Na Na nằm dựa vào vai Khương Vy Nhan, nở nụ cười đáng yêu ngây thơ, vẫy tay với Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn mỉm cười, cũng vẫy tay với cô bé. Chờ Khương Vy Nhan đi rồi, sắc mặt anh lập tức trở nên lạnh lùng, tỏa ra sát khí ngút trời.
Sau đó, anh gọi điện thoại cho Long Nhất, nói: “Ngày mai lấy chiến bào hoa văn rồng xanh tới, chờ tôi ở nhà”.
“Rõ!”
Ở đầu bên kia điện thoại, Long Nhất nghe thấy thế, cả người run lên, sau đó tỏ vẻ kích động và sùng bái.
Nhiệm vụ lớn!
Chắc chắn là nhiệm vụ lớn!
Tiêu Chính Văn cúp máy, đôi mắt sâu thẳm như biển cả, nhỏ giọng nói: “Trên đời này, không ai được sỉ nhục con gái tôi cả!”
…
Ngày hôm sau.
Khương Vy Nhan đi làm, trong nhà chỉ còn Na Na và Tiêu Chính Văn.
Lúc này, ở bên ngoài, ba chiếc xe long kỳ màu đen của quân đội Hoa Quốc, trên xe cắm cờ của Hoa Quốc và tinh kỳ của quân đội, chậm rãi dừng ở cổng sân nhỏ.
Cửa xe mở ra, Long Nhất mặc quân phục màu xanh lá cây đậm, đội mũ kepi, trên vai là quân hàm thượng tướng với ba sao và bông lúa vàng lấp lánh, hai tay bê một chiếc hộp gỗ màu đỏ tươi viền vàng, khảm hai con rồng vàng, một cách thành kính, bước xuống xe.
Chiếc hộp gỗ này có giá trị cực kỳ cao!
Long Nhất đứng lại, cả người tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, đằng sau có bốn người lính mặc quân phục, mang theo súng, sắc mặt nghiêm túc cất bước theo Long Nhất vào trong sân nhỏ.
Lúc này, Tiêu Chính Văn đang ôm Na Na chơi trong phòng khách.
Na Na nhìn thấy mấy chú bộ đội bước vào, lập tức mở to mắt, chỉ vào họ kêu lên: “Bố ơi nhìn kìa, bố mau nhìn đi, là chú bộ đội!”
Tiêu Chính Văn yêu chiều xoa đầu Na Na, nói: “Hôm nay bố đưa con đến trường, bắt thằng nhóc đẩy ngã con phải xin lỗi, được không?”
“Được ạ”, Na Na nghiêm túc gật đầu đáp.
Tiêu Chính Văn đứng tại chỗ.
Khí thế của anh lập tức trở nên trầm ổn, như một ngọn núi bất động, khiến người ta có cảm giác sợ hãi từ tận đáy lòng.
Na Na chớp mắt, nhìn người bố trước mắt, khuôn mặt cô bé đỏ ửng, vô cùng kích động và hưng phấn.
Bố mình đẹp trai quá!
Lúc này, hai tay Long Nhất bê chiếc hộp gỗ đỏ tươi khảm rồng vàng uốn lượn, bước từng bước tới trước mặt Tiêu Chính Văn.
“Chủ soái! Chiến bào rồng xanh đã tới!”
Long Nhất cung kính cúi người, hai tay nâng lên, đưa chiếc hộp gỗ đến trước mặt Tiêu Chính Văn với vẻ vô cùng trang trọng.
Sắc mặt Tiêu Chính Văn bình tĩnh, giơ tay ra, khẽ vuốt ve chiếc hộp gỗ này.
Trong mắt anh bỗng tỏa ra khí thế đủ để nuốt trọn trời đất.
Na Na cũng tò mò giơ ngón tay nhỏ trắng nõn ra, khẽ chạm vào chiếc hộp, lập tức giật mình vì sự lạnh lẽo của nó.
Tiêu Chính Văn mỉm cười, nhéo cái mũi Na Na, nói: “Thứ này con không được động vào, chờ con lớn, vào ngày con lấy chồng, bố sẽ tặng thứ này cho con”.
Na Na chớp đôi mắt hoài nghi, gật đầu, sau đó lại sợ hãi ôm lấy cổ Tiêu Chính Văn, kêu lên: “Không, không đâu, Na Na không muốn lớn, không muốn lấy chồng. Na Na muốn ở với bố cơ…”
Tiêu Chính Văn nghe thấy thế, trong lòng rất ấm áp, khẽ xoa đầu Na Na, sau đó đặt cô bé xuống.
Lúc này, đôi mắt Tiêu Chính Văn rất sâu, anh nhìn chiếc hộp gỗ màu đỏ khảm rồng vàng trước mặt, hít sâu một hơi.
Giơ tay!
Cạch!
Mở nó ra!
Chiếc hộp khảm rồng vàng bằng gỗ đàn hương nhẹ nhàng được mở ra.
Hơi lạnh thấu xương tỏa khắp nhà, lập tức bao trùm cả biệt viện nhà họ Khương.
Những người nhà họ Khương không biết chuyện, lúc này cũng đều ngẩng đầu nhìn trời, kinh hãi kêu lên.
Trong chiếc hộp gỗ, chiếc chiến bào vải màu xanh, thêu chỉ vàng, đang yên lặng nằm trong đó.
Nền vải màu xanh, dùng chỉ vàng thêu rồng!
Đây là quân bào của chủ soái Bắc Lương!
Rồng vàng bá đạo lạnh lùng, sát khí vờn quanh.
Thấy chiến bào rồng xanh như thấy đội quân Bắc Lương ba trăm nghìn người.
Khoảnh khắc đó, cả người Tiêu Chính Văn tỏa ra khí thế hào hùng ngút ngàn!
Tư thế vương giả, trên cao ngạo nghễ!
“Xuất phát!”
Tiêu Chính Văn bế Na Na lên, sắc mặt bình tĩnh, cất bước ra ngoài cửa.
Đám người Long Nhất cũng vội vàng đứng dậy, đi theo phía sau đầy sùng bái.