Trong một căn biệt thự nhỏ ở thành phố Tu Hà.
Lúc này Phương Báo đang ngồi trên sofa ở biệt thự, trong lòng đang ôm một cô gái nóng bỏng gợi cảm chỉ mặc đồ lót, cô gái dụi đầu vào người Phương Báo rất mê hoặc gợi cảm!
Nụ cười trên mặt Phương Báo rất nham hiểm, hắn hút xì gà, trên bàn trà để vài xấp tiền khoảng hơn một triệu tệ!
“Ha ha! Tốt! Tốt lắm!”
VietWriter
Phương Báo cúp điện thoại, vẻ mặt tươi cười nhìn số tiền trên bàn trà, một tay ôm cô gái bên cạnh một tay siết lấy cằm cô ta cười nói: “Người đẹp, đêm nay em chạy không thoát rồi!”
“Ôi, anh Báo, anh hư quá…”, cô gái thẹn thùng cười nói, âm thanh dịu dàng khiến cả người Phương Báo rạo rực, máu nóng trào dâng cảm giác thèm muốn!
Phương Báo lập tức ném xì gà, xoay người đè cô gái nằm xuống phía dưới, chuẩn bị mây mưa với cô gái ở ngay trong phòng khách!
Nhưng!
Ầm một tiếng!
Cửa chính biệt thự bị người khác dùng sức đạp tung!
Sau đó, hai tên đàn em canh gác bên ngoài cửa cũng bị đá văng vào trong, ngã nhào xuống đất, đụng trúng quầy rượu, trong miệng phun máu, hôn mê bất tỉnh!
Cả người Tiêu Chính Văn phát ra luồng sát khí, xuất hiện trong phòng khách của biệt thự!
Lúc này ánh mắt Tiêu Chính Văn lạnh lùng như thần chết, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngơ ngác của Phương Báo, giọng điệu trầm thấp nói: “Mày là Phương Báo ư?”
Đọc nhanh ở VietWriter
Phương Báo phản ứng lại ngay, tức giận chỉ vào Tiêu Chính Văn giận dữ nói: “Mẹ kiếp! Mày là ai? Ai cho mày vào đây? Đám đàn em gác cửa đều là đồ vô dụng hết sao?”
Tiêu Chính Văn cười nhạt bước đến ngồi lên ghế sofa trước mặt Phương Báo, hỏi: “Mày nói đám đàn em ngoài cửa kia sao, đều chết hết rồi”.
Một câu nói!
Khiến bầu không khí trong phòng khách đóng băng!
Phương Báo run rẩy, nhìn người đàn ông đang bình tĩnh ngồi trước mặt mình, cười nhạt nói: “Thằng ranh, mày can đảm lắm, dám xông vào chỗ ở của tao! Là đang muốn tìm đường chết ư?”
Ha ha!
Tiêu Chính Văn nhướng mày nhìn Phương Báo đang ngồi trước mặt, lạnh lùng nói: “Xem ra mày không biết tao là ai”.
“Ha ha!”
Phương Báo cười lớn, sắc mặt dữ tợn hét lên: “Nực cười! Tao cần gì phải biết mày? Tao là Phương Báo có thế lực ở thế giới ngầm Tu Hà đấy! Mày là cái thá gì? Nhìn áo quần mày mặc trên người thì biết mày chỉ là tên vô dụng thôi”.
“Đúng vậy, dưới trướng anh Báo có hơn một trăm anh em đấy! Thằng ranh, mày là ai? Dám xông vào biệt thự phá hỏng chuyện tốt của anh Báo” .
Cô gái được Phương Báo ôm trong lòng tỏ vẻ khinh bỉ nhìn Tiêu Chính Văn châm chọc nói.
Sắc mặt Phương Báo lạnh tanh, sờ soạng cô gái trong lòng nói: “Thằng ranh, tao khuyên mày nên quỳ xuống xin tao tha thứ, nếu đợi anh em của tao đến thì mày sẽ không còn đường thoát nữa đâu!”
“Ồ? Vậy sao?”
Tiêu Chính Văn hứng thú nhìn Phương Báo, trong mắt anh lộ ra sự tự tin ngút trời.
Ánh mắt này khiến Phương Báo rùng mình, hắn cau mày lại!
“Vậy chúng ta cùng đợi đi, xem thử người của mày có đến được không”, Tiêu Chính Văn thản nhiên nói, anh lấy thuốc lá mang theo bên mình, châm một điếu, hít một hơi thật sâu rồi thở ra một làn khói.
Rất bình tĩnh!
Khiến Phương báo hoảng hốt, miệng lưỡi khô khốc!
“Mẹ kiếp, thằng khốn, mày muốn chết sao?”, Phương Báo giận dữ, lập tức lấy điện thoại gọi cho đàn em!
Nhưng điện thoại không kết nối được!
“Chuyện gì vậy? Bọn chúng chết ở đâu hết rồi?”, Phương Báo phẫn nộ quát lớn, trên trán toát mồ hôi hột.
“Anh Báo, sao vậy ạ?”, cô gái bên cạnh cũng bắt đầu lo lắng.
Phương Báo cố bình tĩnh nói: “Không có gì? Do tín hiệu không tốt thôi”.
Nói xong hắn quay đầu nhìn Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói: “Rốt cuộc mày là ai? Mày muốn làm cái gì?”
Lúc này Tiêu Chính Văn mới hờ hững nói một câu: “Sao vậy? Kẻ buổi tối cho người đi theo xe của tao, tấn công bất ngờ cả nhà ba người bọn tao, không phải là Phương Báo mày ư?”
Nghe vậy!
Phương Báo bừng tỉnh, trong lòng lập tức trở nên căng thẳng!
Hắn ngồi xuống ghế sofa, hút một hơi xì gà, hai tay vắt lên ghế, cười nói: “Ha ha, tao còn tưởng là ai, thì ra là mày, thằng ở rể rác rưởi nhà họ Khương, con chó hoang nhà họ Tiêu, Tiêu Chính Văn! Nếu mày có thể đến đây vậy chứng tỏ bọn kia đã thất bại rồi. Xem ra mày cũng có chút bản lĩnh. Thế này đi, mày làm việc cho tao, tao bảo đảm tiền mày kiếm được sau này sẽ tiêu xài không hết, gái đẹp vây quanh, thế nào?”
Phương Báo mỉm cười nhìn Tiêu Chính Văn, trong lòng nảy sinh ý đồ khác.
Tiêu Chính Văn cười nhạt đáp: “Tao cảm thấy chẳng ra sao cả, Phương Báo, mày đã làm sai một chuyện, tao đến để tìm mày tính sổ. Con người tao có thù tất báo, ghét nhất là kẻ dám dùng vợ và con gái tao để uy hiếp tao. Họ là giới hạn cuối cùng của tao, cũng là vảy ngược của tao, mày tuyệt đối không nên chọc vào họ. Nói cho tao biết là ai đã sai khiến mày làm vậy?”
Nghe vậy!
Sắc mặt Phương Báo trở nên hết sức khó coi, lạnh lùng hừ một tiếng, phẫn nộ nói: “Mẹ kiếp, dám hù dọa tao sao? Phương Báo tao lăn lộn ở Tu Hà bao nhiêu năm, chưa từng làm ra chuyện bán đứng chủ nhân như vậy! Đồ vô dụng như mày mà cũng dám hù dọa ông đây ư? Mày xem tao là đứa trẻ ba tuổi à?”
Tiêu Chính Văn lắc đầu nói: “Xem ra mày rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Nếu đã như vậy thì chúng ta đặt cược đi, mày cảm thấy tay phải của mày đáng giá bao nhiêu tiền?”
Nghe Tiêu Chính Văn nói như vậy, cả người Phương Báo run lẩy bẩy, nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ mặt hơi căng thẳng và hoài nghi, hắn đứng bật dậy, chỉ tay phải vào Tiêu Chính Văn phẫn nộ quát: “Chết tiệt, mày đang ở địa bàn của tao đấy, chẳng lẽ mày muốn chặt đứt tay phải của tao luôn sao?”
Xoẹt!
Người đàn ông này quá độc ác!
“Tao… em không biết, đại ca, cầu xin anh tha cho em, em sai rồi, lần sau em không dám nữa…”
Phương Báo hoảng sợ, bắt đầu cầu xin.
Tiêu Chính Văn vẫn nói một câu: “Trả lời tao, tay trái của mày đáng giá bao nhiêu tiền?”
Sắc mặt Phương Báo tái nhợt, trên trán toát một lớp mồ hôi lạnh, ngã phịch xuống cả người run bần bật, hắn ngầm nghĩ một lát rồi nói: “Một… một trăm nghìn tệ”.
Tiêu Chính Văn cười nhạt, lắc đầu nói: “Thiếu rồi, năm triệu tệ”.