Hai mươi, ba mươi tên côn đồ đều để trần nửa thân trên, vai vắt một thứ như khăn bông trắng, tay cầm mấy thứ bằng sắt như dao phay, ống thép, cờ lê.
Khí thế hung hãn!
Đám người này chặn luôn một đầu con phố bán đồ ăn sáng lại.
Mấy tên côn đồ dẫn đầu vóc dáng vạm vỡ, trên người xăm rồng vẽ hổ, nhìn rất đáng sợ.
Chẳng mấy chốc, các khách khứa đang ăn sáng đều bỏ chạy tứ tán, chỉ đứng nhìn từ xa.
VietWriter
Thậm chí có không ít cửa hàng còn đóng cửa tiễn khách.
Cả con phố đồ ăn sáng lập tức nổi phong ba, mây đen trên trời cũng sà xuống, không khí ngột ngạt, khiến người ta thấy gai cả người.
“Trời đất! Cậu thanh niên kia sợ là tới số rồi, Lâm Lão Hổ này là côn đồ ở gần đây! Dưới trướng có hơn ba mươi đàn em, toàn là những người của cửa hàng sửa chữa ô tô và công trường gần đây, ra tay độc ác lắm!”
“Phải đấy! Hồi còn trẻ, tên Lâm Lão Hổ này từng ngồi tù, sau khi ra tù liền tập hợp một đám anh em, độc chiếm ba con phố và hai khu phố quanh đây, xưng vương xưng bá!”
“Anh chàng kia xui xẻo thật, đi mua đồ ăn sáng mà cũng đắc tội với con trai của Lâm Lão Hổ!”
Đám người bàn tán xôn xao, cảm thấy tiếc thương cho Tiêu Chính Văn.
Bởi vì bọn họ biết rõ Lâm Lão Hổ là người vô cùng độc ác tàn nhẫn.
Là kẻ ác nổi tiếng ở gần đây!
Những người bị lão đánh tàn phế, ít cũng phải mấy trăm người.
Đọc nhanh ở VietWriter
Hơn nữa, bọn chúng còn chiếm đất xưng vua ở gần đây, rải rất nhiều đinh ở trên đường, chuyên lừa lọc các chủ xe bị nổ lốp.
Rất nhiều người phải oán thán!
Nhưng tên Lâm Lão Hổ này vẫn bình yên vô sự, bởi vì sau lưng lão có người chống lưng, quyền lực lại lớn, hợp tác với bọn lão kiếm được rất nhiều.
Lúc này, Tiêu Chính Văn đang bế Na Na, sắc mặt lạnh lùng, nhìn hơn hai mươi tên côn đồ trước mặt, chẳng chút sợ hãi.
Nhưng Na Na lại sợ đến mức vội vàng trốn trong lòng Tiêu Chính Văn, khóc hu hu nói: “Bố ơi, con sợ…”
Tiêu Chính Văn xoa đầu Na Na, nói: “Không phải sợ, có bố đây mà”.
Anh nói xong, anh Hao Tử vừa bị đánh cho chạy té khói chui từ phía sau lên, che cái miệng đã rụng mấy cái răng, tức giận chỉ vào Tiêu Chính Văn, gào lên với tên côn đồ trung niên xăm hình hổ xuống núi ở trước mặt: “Bố! Chính thằng nhãi này đánh con! Con bị đánh gãy mất mấy cái răng đây này!”
Sắc mặt Lâm Lão Hổ nanh ác, mắt xếch lên, giơ tay vuốt mặt con trai, ánh mắt lạnh tanh, tát cho anh Hao Tử một cái, tức giận mắng: “Thằng vô dụng! Tao đã dạy mày thế nào hả? Không đánh thắng được thì đừng có về nhà!”
Anh Hao Tử bị tát cho ngu người, khép na khép nép đứng sau Lâm Lão Hổ, không dám ho he tiếng nào.
Sau đó, sắc mặt Lâm Lão Hổ lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn, quát: “Oắt con! Là mày ra tay đúng không?”
Tiêu Chính Văn điềm nhiên gật đầu đáp: “Là tôi”.
“Tốt lắm!”
Lâm Lão Hổ cười khen ngợi, nói: “Dám làm dám nhận, là một hảo hán! Lâm Lão Hổ tao cũng không phải loại người ỷ đông hiếp ít, tay nào của mày đánh con trai tao thì mày tự chặt đi!”
Nói xong, Lâm Lão Hổ rút một con dao rựa sáng loáng ở thắt lưng ra, ném trước mặt Tiêu Chính Văn.
Hơn hai mươi anh em đằng sau lão, bao gồm cả đám người Hao Tử, đều nhìn Tiêu Chính Văn cười âm hiểm.
Những người dân vây xem xung quanh cũng ồ lên xì xào.
“Thế này mà bảo là không ỷ đông hiếp ít? Đúng là không biết xấu hổ!”
“Đám người này đúng là mất dạy thật! Chúng ta báo cảnh sát đi!”
“Anh điên à? Đắc tội Lâm Lão Hổ thì chúng ta chết cả lũ đấy!”
Mọi người sợ hãi, muốn giúp Tiêu Chính Văn nhưng lại sợ bị Lâm Lão Hổ trả thù.
Dù gì Lâm Lão Hổ cũng có người ở trên chống lưng!
Còn bọn họ chỉ là người dân bình thường, cũng sống ở gần đây, lúc nào cũng chạm mặt nhau.
Trong tiếng bàn tán của mọi người, Tiêu Chính Văn thản nhiên nhìn đám người Lâm Lão Hổ, nở nụ cười nhạt, nói: “Trước giờ chưa ai dám bảo tôi tự chặt một tay đâu, ông là người đầu tiên, cũng là người cuối cùng!”
Ồ!
Tất cả mọi người kinh ngạc!
Đây là Lâm Lão Hổ đấy, cậu thanh niên này không xin tha mà còn khiêu khích lại?
Toi rồi, toi rồi!
Chết chắc rồi!
Lâm Lão Hổ cười lạnh lùng, nói: “Oắt con! Mày đúng là vênh váo thật đấy! Nhưng vênh váo thì phải trả giá! Mày nghĩ hôm nay mày có bản lĩnh gì để nguyên vẹn rời khỏi đây nào?”
Tiêu Chính Văn cười nhạt, nói: “Tôi nghĩ là được”.
Lâm Lão Hổ nghe thấy thế thì mặt mũi lạnh tanh, nói: “Oắt con, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, mày phải chết!”
“Vậy sao? Thế các ông ngoảnh lại mà xem”.
Tiêu Chính Văn bình thản nói một câu.
Lâm Lão Hổ nhíu mày, quát: “Nhìn cái chó gì? Mẹ kiếp mày còn định dọa cả tao đấy à? Lâm Lão Hổ tao đã sống ở đây hơn hai mươi năm chưa từng sợ ai đâu! Mày bảo tao nhìn là tao phải nhìn chắc? Sao nào? Mày còn gọi cả cứu viện đến sao?”
Vừa nói xong!
Cả con phố bán đồ ăn sáng đột nhiên rung ầm ầm lên.
Cứ như có hàng vạn con ngựa đang phi tới.
Nhà cửa, bàn ghế xung quanh con phố cũng rung nhẹ, rơi xuống kha khá bụi.
Lúc lão nói, các binh lính đã cất bước đi tới đều tăm tắp.
“Cộp cộp cộp!”
Tiếng bước chân vang trời, cũng chấn động cả lòng người!
Ba trăm người lính mang theo súng thật đạn thật, cầm súng trước ngực, lúc này đang hành quân, đứng chật cả con phố đồ ăn sáng.
Đại đội trưởng dẫn đầu mang quân hàm trung úy.
Anh ta bước từng bước tới trước mặt Tiêu Chính Văn, đứng nghiêm chào, cao giọng nói: “Trung úy Nhậm Lương, đại đội trưởng đại đội 6, phân khu Tây Thành thuộc Sở chỉ huy quân đội Tu Hà, ra mắt anh Tiêu!”