Tiêu Chính Văn gãi đầu, cười nói: “Hả, có à? Em nghe nhầm rồi. Lô vật liệu này anh mượn từ một người bạn chỗ nhà máy quân sự, tên Lý Sóc ấy, dám nói là lô vật liệu trong nhà máy quân sự không đạt chuẩn, sau đó người trong nhà máy tìm đến tận nơi, anh cũng chỉ là người ngoài cuộc quan sát. Thôi được rồi, không sao nữa rồi, chúng ta về thôi”.
Khương Vy Nhan bĩu môi, mặt đầy nghi ngờ nhìn Tiêu Chính Văn, muốn từ trên mặt anh nhìn ra điều gì đó, nhưng cuối cùng không nhìn ra được gì.
Bỏ đi, Khương Vy Nhan thở dài một hơi, nói: “Cảm ơn anh Tiêu Chính Văn, nếu không phải anh, em thật không biết nên làm thế nào bây giờ. Với cả vừa nãy, Lý Sóc đó, lại dám làm chuyện đó với em, loại người này, thật không nên được giữ lại ở Cục giám sát chất lượng”.
Bây giờ nghĩ lại, Khương Vy Nhan vẫn còn hơi sợ hãi, cảm thấy hoảng hốt.
VietWriter
Tiêu Chính Văn gật đầu, ôm Khương Vy Nhan vào lòng, nói: “Được rồi, không việc gì nữa rồi. Loại người như Lý Sóc, chắc chắn sẽ không ở lại Cục giám sát chất lượng, nói không chừng còn bị bắt đi hỏi tội”.
Khương Vy Nhan được Tiêu Chính Văn ôm vào lòng, cảm thấy hơi xấu hổ, mặt đỏ như quả táo, tim đập loạn xạ!
Nói thật, cơ hội cô và Tiêu Chính Văn thân mật rất ít, ví dụ như việc ôm nhau dạo phố chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Thậm chí có thể nói, từ trước đến giờ chưa từng có!
“Thật sao?”
Khương Vy Nhan cảm nhận được sự ấm áp của Tiêu Chính Văn, lập tức toàn thân cũng thả lỏng, ngửa mặt lên hỏi.
“Thật chứ! Anh đã báo cáo cho cục trưởng Cục giám sát chất lượng về vụ tham nhũng và vi phạm pháp luật của Lý Sóc rồi. Loại con sâu làm rầu nồi canh này chắc chắn sẽ bị bắt”.
Tiêu Chính Văn nghiêm túc nói.
Đọc nhanh ở VietWriter
Anh vừa dứt lời, ở cửa Cục giám sát chất lượng, khuôn mặt Lý Sóc xám như tro tàn vừa bị đội tuần tra bắt giữ lên xe.
“Anh ta thực sự bị bắt rồi sao?”
Khương Vy Nhan nhìn thấy cảnh này, kinh ngạc che cái miệng anh đào nhỏ nhắn, sau đó ngẩng đầu, cau mày chỉ vào Tiêu Chính Văn, nũng nịu hỏi: “Tiêu Chính Văn, sao em lại có cảm giác chuyện này có liên quan đến anh vậy? Anh nói Lý Sóc bị bắt thì anh ta bị bắt ngay… Anh thực sự không có chuyện gì giấu em chứ?”
Tiêu Chính Văn cười ha ha, nhìn đồng hồ rồi nói: “Ôi, Na Na vẫn còn đang ở nhà một mình, anh vẫn nên mau chóng quay về nhà làm món sườn xào chua ngọt cho mẹ con em thôi”.
Nói xong, Tiêu Chính Văn quay người chạy, đồng thời không ngừng vẫy tay với Khương Vy Nhan, cười nói: “Vợ à cố lên! Anh sẽ mãi là hậu phương của em! Anh về nhà trước đây…”
Khương Vy Nhan trợn mắt nhìn Tiêu Chính Văn, vẫy tay với Tiêu Chính Văn, cười nói: “Anh đi từ từ thôi”.
Sau đó, cô nhìn Lý Sóc bị đưa đi, cũng không nghĩ nhiều, quay người bắt taxi trở về nhà máy.
Buổi tối.
Trong nhà họ Khương.
Một nhà ba người, hòa thuận vui vẻ.
Khương Vy Nhan và Na Na cùng nhau ngồi vào bàn ăn, tất cả đều nở nụ cười hạnh phúc, nhìn Tiêu Chính Văn đeo tạp dề, trên tay bê món sườn xào chua ngọt nóng hổi thơm ngon nức mũi bước ra khỏi phòng bếp.
“Công thức bí mật sườn xào chua ngọt của nhà họ Tiêu đây…”
Tiêu Chính Văn vui vẻ nói, rồi đặt đĩa sườn xào chua ngọt màu đỏ hấp dẫn còn điểm xuyết thêm vừng mè lên bàn ăn.
Bốn món mặn một món canh, cả nhà ba người ngồi xung quanh đúng là một bức tranh ấm áp.
Na Na còn vẫy bàn tay nhỏ của mình, trên mặt nở nụ cười hạnh phúc, hét lên: “A a a, có thể ăn món sườn xào chua ngọt của bố làm rồi, Na Na vui lắm ạ”.
Lúc cô bé nói chuyện, hai mắt lấp lánh ánh sao, nước miếng cũng chảy ra luôn rồi.
Khương Vy Nhan cũng nghiêng người qua ngửi, cười nói: “Thơm quá, Tiêu Chính Văn, tài nấu ăn của anh học được ở đâu thế?”
Tiêu Chính Văn khẽ cười, lau hai bàn tay, gắp một miếng bỏ vào bát cơm màu hồng của Na Na, xoa đầu cô bé rồi nói: “Ngày trước anh học từ mẹ anh”.
Nghe đến đây, Khương Vy Nhan bày tỏ sự áy náy, nói: “Xin lỗi, em… em thực sự không cố ý.”
Tiêu Chính Văn mỉm cười, cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn, trắng nõn, mềm mại không xương của Khương Vy Nhan, dưới ánh đèn chùm rực rỡ, anh dịu dàng nói: “Không sao, Vy Nhan, từ nay trở đi, em và Na Na là toàn bộ sinh mạng của anh! Tiêu Chính Văn anh sẽ dùng cả đời để bảo vệ em và Na Na”.
Khương Vy Nhan nhìn vẻ mặt chân thành của Tiêu Chính Văn, lập tức nước mắt tràn khoé mi.
Cô gật đầu thật mạnh, tay xoa đầu Na Na, nói: “Được, em hi vọng cuộc sống của cả nhà ba người chúng ta sẽ mãi hạnh phúc như thế này”.
Nói xong, cả nhà ba người họ cầm đũa lên, cùng nhau hô vang: “Vậy chúng ta ăn thôi”.
Tựa như một bức tranh đẹp đẽ, làm người khác phải ngưỡng mộ.
Khương Vy Nhan vất vả đợi năm năm, cuối cùng cũng có được cuộc sống hạnh phúc và bình yên như ngày hôm nay.
Cô thực sự rất muốn mãi mãi lưu giữ khoảnh khắc này.
Tiêu Chính Văn cũng nghĩ như vậy.
Ăn được một nửa, Khương Vy Nhan đột nhiên nói: “Đúng rồi, Tiêu Chính Văn, gần đây em có quan tâm đến tư liệu và quảng cáo của một vài lớp mẫu giáo, em muốn cho Na Na đi trường mẫu giáo, như vậy, con có thể quen được vài bạn nhỏ, chứ không ngày ngày quanh quẩn ở nhà, cũng không tốt cho sự lớn lên của con. Hơn nữa, không phải anh vừa tìm được việc sao? Như vậy thì anh cũng không cần phải cả ngày trông nom Na Na rồi”.
Tiêu Chính Văn gật đầu, liếc Na Na, dịu dàng nói: “Na Na, con muốn đi trường mẫu giáo không?”
Na Na chớp chớp đôi mắt linh động, gật đầu nói: “Muốn ạ”.
Tiêu Chính Văn xoa đầu Na Na, cười nói với Khương Vy Nhan: “Ngoan, nếu đã như vậy thì em quyết định đi”.
Khương Vy Nhan lập tức đứng dậy lấy lên một tập tài liệu trên tivi, đưa cho Tiêu Chính Văn, nói: “Em đã tìm hiểu xong rồi, có điều, hiện giờ có ba trường mẫu giáo, em không biết nên chọn trường nào, anh xem giúp em”.
Tiêu Chính Văn đón lấy, nhìn vài lần, cuối cùng hỏi: “Cái nào tốt nhất?”
“Nhưng một năm tận hơn hai trăm nghìn tệ đó… chúng ta lấy đâu ra nhiều tiền như thế?”, Khương Vy Nhan hơi do dự.
Tiêu Chính Văn mỉm cười, xoa đầu Na Na, nói với Khương Vy Nhan: “Có anh ở đây, để anh nghĩ cách. Không phải anh vừa tìm được việc làm sao, lương một tháng của anh là mười nghìn tệ, ngày mai anh sẽ đi tìm ông chủ ứng trước hai năm tiền lương là được”.
Thấy Tiêu Chính Văn ôm đồm nhiều việc, Khương Vy Nhan cũng không nói gì nữa, gật đầu nói: “Vậy được, ngày mai em đi xem. Có điều Tiêu Chính Văn, nếu anh không còn cách nào, vậy thì không cần miễn cưỡng đâu, có ngôi trường này thật ra cũng không tệ, nói ra thì có vẻ gần gũi với mọi người hơn”.
Tiêu Chính Văn không nói gì.
Buổi tối, sau khi đợi Khương Vy Nhan và Na Na đi ngủ, Tiêu Chính Văn ở trong sân nhỏ gọi điện cho Long Nhất, nói: “Chuẩn bị cho tôi hai trăm nghìn tệ, mấy ngày nữa tôi cần dùng”.
“Vâng, thưa chủ soái!” Long Nhất cung kính trả lời.