Câu nói của Tiêu Chính Văn khiến tất cả mọi người trong chi cục đều sững sờ, ánh mắt tỏ vẻ vô cùng khó hiểu.
Dám nói mấy chữ ông sẽ hối hận với chủ tịch của tập đoàn Đỗ Thị ở tỉnh, đúng là ngông cuồng quá thể…
Lúc này, ngay cả Đỗ Tình Tuyết cũng nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ mặt hơi kinh ngạc.
Sao cái tên này vẫn còn mạnh miệng thế nhỉ?
VietWriter
“Tiêu Chính Văn, anh có thể nói ít lại được không? Anh đã quên trước khi đến đây tôi nói đã nói gì với anh sao?”
Đỗ Tình Tuyết kéo cánh tay Tiêu Chính Văn, nhỏ giọng nói ra hiệu với anh.
Anh ấy đối đầu trực diện với bố mình như vậy thì chắc chắn sẽ bị thiệt!
Đỗ Bá Đào là người tàn nhẫn độc ác, hơn nữa có thù tất báo!
Nếu không thì tập đoàn Đỗ Thị cũng sẽ không phát triển lớn mạnh như vậy.
Đỗ Tình Tuyết biết tỏng tính cách và cách làm việc của bố mình, đó là kiểu miệng nam mô bụng bồ dao găm.
Bây giờ Tiêu Chính Văn mạnh miệng như vậy, chắc chắn bố mình sẽ nghĩ cách để xử lý anh ấy…
Nhưng, Tiêu Chính Văn lại nhìn Đỗ Tình Tuyết, nói: “Không sao đâu, tôi có thể tự giải quyết được”.
Đỗ Tình Tuyết nghe thấy thế thì ngạc nhiên.
Đọc nhanh ở VietWriter
Còn Đỗ Bá Đào thì sầm mặt xuống, nhìn Tiêu Chính Văn với ánh mắt lạnh lẽo, nói: “Nếu đã vậy thì chúng ta cược đi, nếu tôi có thể bảo lãnh cho con trai tôi ra khỏi đây, thì cậu không những phải dập đầu xin lỗi con tôi, xin lỗi nhà họ Đỗ, mà còn phải tự phế bỏ chân tay của mình! Nếu như tôi không bảo lãnh được, thì sẽ không truy cứu chuyện cậu đắc tội nhà họ Đỗ, và không quan tâm chuyện con trai tôi phạm pháp nữa. Đỗ Bá Đào tôi sẽ lập tức rời khỏi Tu Hà”.
Đỗ Bá Đào nói rất hùng hồn.
Trong mắt người bình thường thì Tiêu Chính Văn thua là cái chắc rồi!
Đỗ Bá Đào là ai chứ?
Đó là chủ tịch của tập đoàn Đỗ Thị ở tỉnh đấy.
Hơn nữa, vừa nãy tổng tư lệnh Hoàng của Tổng Cục chấp pháp tỉnh đã đích thân hạ lệnh, bắt bọn họ thả Đỗ Hạo Hiên ra, thậm chí còn phải bắt “tội phạm” chủ mưu hãm hại nữa.
Với tài lực và mối quan hệ quyền lực này, ai mà cược thì người đó sẽ thua!
Vậy nên, rất nhiều người dân vây xem xung quanh, và cả các lính tuần, đều nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ mặt vô cùng thương tiếc và hơi bất đắc dĩ, nói: “Này chàng trai, đừng cược nữa, người ta là nhân vật có máu mặt ở tỉnh, cậu không đấu lại được đâu”.
“Phải đấy, còn sống là còn hy vọng, cậu nhượng bộ đi”.
“Ôi, đúng là người có tiền, có thể tác oai tác quái, có tội cũng có thể bảo lãnh… Con trai tôi chỉ đánh nhau thôi mà đã bị bắt mấy ngày rồi”.
Đối mặt với câu hỏi của mọi người và những lời khuyên giải xuất phát từ lòng tốt, Tiêu Chính Văn cười nhạt, đáp lại luôn: “Được, theo ý ông! Nhưng tôi muốn thêm một điều kiện!”
“Điều kiện gì?”
Đỗ Bá Đào nhíu mày, không ngờ còn có người dám ra điều kiện với ông ta nữa!
“Nếu như ông không bảo lãnh được cho Đỗ Hạo Hiên, thì phải để Đỗ Tình Tuyết đảm nhiệm chức tổng giám đốc của tập đoàn Đỗ Thị ở Tu Hà”, Tiêu Chính Văn nói, trong mắt lóe lên tia sáng.
Đỗ Tình Tuyết ở bên cạnh hơi đứng hình, ngoảnh sang nhìn Tiêu Chính Văn với ánh mắt kinh ngạc.
“Anh… anh nói gì cơ?”, Đỗ Tình Tuyết rất lo lắng.
Trước mặt Đỗ Bá Đào mà Tiêu Chính Văn dám nói những lời như vậy…
Cô ta lại nhìn sang bố mình, phát hiện ông ta đang nhìn mình với ánh mắt soi mói, khiến cả người cô ta run rẩy.
“Được! Tôi đồng ý!”
Đỗ Bá Đào gật đầu đồng ý, khóe miệng còn nở nụ cười lạnh lùng.
Bởi vì, trong mắt ông ta, ông ta đã thắng chắc ván cược này!
Có tổng tư lệnh Hoàng ở tỉnh thì còn chuyện gì không giải quyết được chứ?
“Tôi phải nhắc trước cậu một câu, trước khi cậu đến đây, tổng tư lệnh Hoàng ở tỉnh vừa hạ lệnh cho chúng tôi bảo lãnh Đỗ Hạo Hiên”, Đỗ Bá Đào đẩy gọng kính, cười nhạt nói.
Tào Lệ Lan ở bên cạnh cũng tỏ vẻ vênh váo, mỉa mai Tiêu Chính Văn không chút kiêng dè: “Ha ha, thằng nhãi, cậu cứ chờ chết đi”.
Nhưng không ai ngờ, Tiêu Chính Văn chỉ nói một câu: “Ồ, vậy hả? Nếu tôi đã đến đây thì kết quả phải thay đổi rồi”.
Dứt lời, Tiêu Chính Văn lấy điện thoại ra, gọi cho Tống Hậu Lượng, nói: “Tôi đang ở chi cục Tùng Đào, anh có quen tổng tư lệnh Hoàng ở tỉnh không?”
Lúc này, Tống Hậu Lượng ở đầu bên kia điện thoại đang bước ra khỏi Tổng Cục chấp pháp, ngồi vào xe riêng của mình, anh ta nhíu mày đáp: “Anh Tiêu, tôi có quen, sao thế? Xảy ra chuyện gì à?”
“Ông ta vừa gọi đến, yêu cầu người của chi cục Tùng Đào thả Đỗ Hạo Hiên. Anh vẫn chưa biết chuyện này sao?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng hỏi.
Tống Hậu Lượng đang ngồi trong xe, cả người run rẩy, trán túa ra mồ hôi lạnh.
Anh ta biết rất rõ Đỗ Hạo Hiên phạm phải tội gì.
Đắc tội với anh Tiêu, còn phạm tội cưỡng hiếp tiểu thư Khương nữa!
Đây là tội chết không thể tha!
Nếu Tiêu Chính Văn mà truy cứu, đừng nói là Đỗ Hạo Hiên, cho dù là mười tập đoàn Đỗ Thị thì cũng không đủ.
Bây giờ, tổng tư lệnh Hoàng ở tỉnh lại dám ra mặt giúp tập đoàn Đỗ Thị, thế thì khác gì lao đầu vào họng súng?
“Anh Tiêu, tôi vừa họp xong, vẫn chưa nhận được thông báo nhiệm vụ, nhưng anh yên tâm, đây là Tu Hà, cho dù là tổng tư lệnh Hoàng Khắc Trung của tỉnh cũng không thể vươn tay đến tận đây được!”
Tống Hậu Lượng lập tức tỏ thái độ chính nghĩa!
Tuy anh ta và Hoàng Khắc Trung đều là tổng tư lệnh, nhưng một người ở cấp thành phố, một người ở cấp tỉnh, môi trường khác nhau nên cũng tiếp xúc với những người tai to mặt lớn khác nhau.
Lúc này, Tống Quốc Chí ở đầu bên kia điện thoại đang ngồi trong văn phòng phó tổng tư lệnh Cục Kiểm tra Kỷ luật tỉnh giải quyết công việc, nhận được điện thoại của em trai, ông ta cũng giật nảy mình, nhíu mày đáp: “Chú nói sao? Điều tra Hoàng Khắc Trung? Hậu Lượng này, chú bị sao đấy? Chú không biết Hoàng Khắc Trung là người của Cục thanh tra tỉnh sao? Bây giờ chú bảo anh điều tra ông ta sao?”
Tống Hậu Lượng sốt ruột nói: “Ôi anh ơi! Anh trai ruột thịt của em ơi! Chẳng phải các anh muốn điều tra Hoàng Khắc Trung từ lâu lắm rồi sao? Các anh chỉ thiếu mỗi cơ hội, bây giờ em nói cho anh biết, Hoàng Khắc Trung đã đắc tội một người cực kỳ có máu mặt! Người này bây giờ đang rất không vui! Các anh chỉ cần làm việc theo đúng phép công, lập tức điều tra Hoàng Khắc Trung! Bây giờ em phải lập tức đến gặp người kia đây!”
“Người có máu mặt? Ai vậy? Có máu mặt đến mức nào? Hơn cả tổng tư lệnh Hoàng ở tỉnh á? Hay là hơn cả trời?”
Tống Quốc Chí nhíu mày nói, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi.
Tống Hậu Lượng ở đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc rồi đáp: “Chủ soái Bắc Lương của Hoa Quốc… Đủ to chưa? Có phải còn to hơn cả trời không?”