Lời này của Tiêu Chính Văn khiến cả phòng họp trở nên im lặng!
Bỗng nhiên, Khương Mỹ Nghiên nổi điên, chỉ vào Tiêu Chính Văn, cô ta chửi rủa: “Tiêu Chính Văn! Anh đến đây làm gì vậy? Anh lắm mồm lắm miệng nói cái quái gì thế! Cút ngay cho tôi! Đây là cuộc họp gia tộc nhà họ Khương chúng tôi, không đến lượt một người ngoài như anh chỉ tay chỉ chân!”
“Đúng! Đồ chó hoang, cậu có quyền gì mà lên tiếng ở đây! Cút ngay!”, Tiết Mai cùng với con gái bà ta kẻ hát người xướng, vẻ mặt lạnh như tiền!
Khương Văn Kỳ nheo đôi mắt đầy vẻ tức giận, ông ta quay đầu nhìn Khương Học Bác, trầm giọng nói: “Khương Học Bác! Đây là con rể tốt của chú đấy à? Không biết lớn nhỏ, chẳng ra thể thống gì cả! Lời của ông cụ chính là thánh chỉ! Các người muốn làm gì, tạo phản à!”
Khương Học Bác cũng ngượng ngùng cười, ông ta nhíu mày, đứng dậy chỉ vào Tiêu Chính Văn rồi tức giận, lớn tiếng quát: “Tiêu Chính Văn! Đủ rồi đấy! Đây là cuộc họp gia tộc của nhà họ Khương, cậu là người ngoài, mau cút ra ngoài cho tôi! Đừng làm tôi mất mặt nữa!”
“Anh nói linh tinh gì đó!”, Từ Phân bất mãn đứng lên, bà ta kéo người Khương Học Bác, nói: “Tôi thấy lần này Tiêu Chính Văn nói đúng! Đây vốn là dự án hợp tác mà con gái Vy Nhan của tôi lấy về, dựa vào đâu mà gạt nó đi! Muốn gạt nó cũng được thôi, nhưng con trai tôi phải được phép tham gia, tốt nhất là cho nó nhận vị trí người phụ trách! Nếu không, tôi sẽ không đồng ý!”
Vừa nói, Từ Phân vẫn nắm chặt lấy Khương Vy Nhan, nói: “Vy Nhan, lúc này con đừng có mà lơ mơ, con không biết làm, con không muốn làm, không sao cả, nhưng con phải cho em trai con tham gia chứ”.
“Đúng đấy chị, chị không có bản lĩnh cũng không sao, tôi có là được, chị mau nói đi”, Khương Thần cũng lo đến tái mặt, không ngừng quanh quẩn bên người Khương Vy Nhan.
Nhưng ở phía bên kia, Khương Mỹ Nghiên lại lạnh lùng cười, nói: “Ôi trời, kỳ lạ thật đấy, mẹ kế trở thành mẹ ruột từ khi nào vậy nhỉ? Hồi đầu các người đã đối xử với Khương Vy Nhan như thế nào, chúng tôi đều thấy rõ. Khương Vy Nhan, cô phải suy nghĩ rõ ràng rồi hẵng quyết định đấy nhé!”
Lúc này Khương Vy Nhan đang ngồi yên, , trong lòng hoảng loạn chết đi được, ánh mắt cũng ngơ ngác, điều cô muốn nói cứ như mắc kẹt trong cổ họng, không tài nào nói ra được.
Cô thực sự chưa từng thấy một trận chiến như vậy, cô vô cùng sợ hãi.
Bỗng nhiên, Tiêu Chính Văn nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang run rẩy, ớn lạnh của cô, nhìn cô bằng ánh mắt rất dịu dàng, anh nói: “Vy Nhan, hãy tin vào bản thân, em phải sống cho chính mình và cho Na Na! Chỉ cần em không muốn, dù họ có làm gì đi chăng nữa, họ cũng không thể cướp lần hợp tác này từ tay em được”.
“Đúng! Con không nghĩ cho bản thân thì cũng phải nghĩ cho Na Na chứ! Chỉ khi nhà mình nhận phụ trách lần hợp tác này, chúng ta mới có thể kiếm được nhiều tiền hơn, các con cũng có thể sống trong một ngôi nhà lớn hơn! Ngoài ra, còn tiền học sau này lúc Na Na đi học nữa, con cũng phải nghĩ cách mà kiếm tiền chứ”, Từ Phân ngồi bên cạnh hết lòng khuyên nhủ.
Trong lòng Khương Vy Nhan đang rất rối bời, nhưng khi nghĩ đến Na Na, nghĩ đến Tiêu Chính Văn ở bên cạnh, trái tim lơ lửng của cô mới từ từ bình tĩnh trở lại.
Đúng thế!
Sống vì chính mình, vì Na Na!
Khương Vy Nhan cô nếu đã quay trở lại nhà họ Khương, cô phải học cách đấu tranh! Để tranh giành nhiều quyền lợi hơn thuộc về gia đình nhỏ ba người của cô!
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Khương Vy Nhan trở nên rất kiên định, hai tay nhỏ bé nắm chặt vào nhau, hít sâu một hơi, cô đứng dậy nhìn Khương Thái Xương sắc mặt thâm trầm, nói: “Ông ơi, việc hợp tác với tập đoàn Lợi Dân, là họ đã chọn cháu. Vì vậy, cháu không đồng ý đưa toàn bộ dự án hợp tác lần này cho chị Mỹ Nghiên, cháu cũng muốn tham gia ạ…”
“Đúng, đúng, đúng! Các người nghe thấy chưa, con gái của tôi nói muốn tham gia, cả con trai của tôi nữa!”, Từ Phân vui mừng, vội vàng nói xen vào.
Khương Mỹ Nghiên tức giận đi tới, chỉ vào mũi của Khương Vy Nhan mà mắng: “Khương Vy Nhan! Mày điên rồi! Mày chả biết cái gì cả, dựa vào đâu mà mày muốn tham gia?”
“Em… em có thể học”.
Khương Vy Nhan nói câu này một cách yếu ớt, trông cô rất khiêm tốn và thiếu tự tin, cơ thể còn lùi về sau một chút.
Tuy nhiên, lúc này bỗng có một bàn tay to ấm áp giữ lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô.
Tiêu Chính Văn dửng dưng đứng dậy, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Khương Mỹ Nghiên: “Cô phải tôn trọng người phụ nữ của tôi! Còn nữa, tôi nhắc nhở cô, Vy Nhan đã nói rồi, cô ấy muốn tham gia! Nếu ai dám cướp thì lần hợp tác này, các người ai cũng đừng hòng có được! ”
Lộp cộp!
Khương Mỹ Nghiên bị ánh nhìn của Tiêu Chính Văn làm cho sợ hãi, cô ta lùi lại vài bước!
Thực sự quá đáng sợ!
Cái tên Tiêu Chính Văn này, sao khí thế của anh ta có thể lạnh lùng như vậy chứ!
“Ông nội, ông mau nói đi ạ, dự án hợp tác này quan trọng như vậy, sao có thể tuỳ tiện giao cho một người cái gì cũng không biết như Khương Vy Nhan được? Làm thế này… không phải là hủy hoại thanh danh của nhà họ Khương chúng ta sao!”
Khương Mỹ Nghiên kéo cánh tay Khương Thái Xương, làm nũng với lão.
Khương Thái Xương cũng tối sầm mặt lại, sau khi suy nghĩ lợi hại, lão lạnh lùng nói: “Được rồi! Dù sao dự án cũng là do Khương Vy Nhan lấy về. Nếu nó muốn tham gia thì để nó tham gia đi!”
“Ông ơi, nhưng mà…”
Khương Mỹ Nghiên còn muốn cố nói gì đó, nhưng ông cụ Khương đã giơ tay cắt ngang: “Tuy nhiên! Trước đó, tôi sẽ đánh giá năng lực của hai người trước. Mỗi người sẽ viết bản kế hoạch hợp tác của mình, sau đó thông qua việc bỏ phiếu kín trong công ty, ai nhận được nhiều phiếu bầu nhất sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm về lần hợp tác này! Tiêu Chính Văn, Khương Vy Nhan, hai người thấy quyết định của tôi thế nào? ”
Dứt lời, ánh mắt của ba người nhà họ Khương chợt loé lên vẻ ngỡ ngàng, trên mặt cũng lộ ra ý cười nhàn nhạt.
Quyết định này cho thấy rõ ràng ông cụ Khương đang thiên vị Khương Mỹ Nghiên!
Gia đình Khương Học Bác đương nhiên cũng hiểu được ý này, lập tức lên tiếng: “Bố, bố làm như thế chẳng phải đang thiên vị Khương Mỹ Nghiên sao! Khương Vy Nhan vừa quay lại gia tộc, chuyện gì cũng không biết thì nó có thể viết được bản kế hoạch tốt nào chứ!”
“Đúng thế ạ! Bố, chuyện này quá khó với Khương Vy Nhan ạ”, Khương Học Bác không thể chịu đựng được nữa, muốn chiến đấu để giành lấy hợp đồng này.
Ngay cả Khương Vy Nhan lúc này cũng không tự tin lắm, giương mắt nhìn sang Tiêu Chính Văn.
Nhưng Tiêu Chính Văn lại tiến lên một bước, vẻ mặt thản nhiên, anh đồng ý: “Được thôi! Cứ làm theo lời ông nói đi!”
Cho đến khi tan họp, Từ Phân và Khương Thần vẫn không ngừng quở trách Tiêu Chính Văn, mắng hành động của anh quá liều lĩnh!
“Tôi chịu đủ rồi đấy! Tên Tiêu Chính Văn kia đúng là thằng ngốc! Đồng ý cái gì thì không đồng ý, lại đi đồng ý chuyện này!”
Từ Phân vô cùng tức giận, bà ta xỏ giày cao gót rời khỏi phòng họp.
“Ha ha ha! Còn tưởng Tiêu Chính Văn này có bản lĩnh lớn như thế nào, hóa ra cũng là thằng ngốc mà thôi! Đây chẳng phải là tặng hợp đồng này cho gia đình Khương Mỹ Nghiên sao”.
“Ha ha, toàn nói linh tinh, phí hết cả thời gian!”
Người nhà họ Khương cũng lần lượt rời đi.
Phòng họp to chỉ còn lại Khương Vy Nhan, người đầy căng thẳng, lo lắng, và Tiêu Chính Văn vẻ mặt đầy thờ ơ.
“Em xin lỗi, Tiêu Chính Văn, là em không tốt. Đều tại em, cái gì cũng không biết”.
Khương Vy Nhan ngồi yên một chỗ, hai mắt đỏ hoe, cô ôm đầu, mái tóc xõa xuống che lấp đi khuôn mặt xinh đẹp, đôi tay nhỏ bé cũng không yên phận ở trên đùi, ngược lại không ngừng vò quần áo.
Lúc này, sự tự trách và cảm xúc tủi thân đang giày vò Khương Vy Nhan.
Những giọt nước mắt trong vắt như pha lê lăn dài từ đôi mắt trong vắt như mùa thu của cô, kèm theo đó tiếng khóc thút thít, nức nở.
Tiêu Chính Văn bước tới, ôm Khương Vy Nhan vào lòng và an ủi: “Em phải học cách tin vào bản thân và tin vào anh. Đừng lo, vẫn còn một khoảng thời gian nữa trước khi dự án hợp tác bắt đầu. Trong thời gian này, anh sẽ giúp em hoàn thành bản kế hoạch này”.
“Thật sao?”, Khương Vy Nhan ngẩng đầu, ngước nhìn Tiêu Chính Văn với bộ dạng sướt mướt.