Nhìn thấy đám đàn ông xăm mình, cao to vạm vỡ lao tới, Khương Vy Nhan và cả những nhân viên khác, đều bị doạ sợ mất hồn vía, ai nấy đều run rẩy trốn vào góc phòng bao!
Nhưng Tiêu Chính Văn ngược lại không hề sợ hãi, vẻ mặt anh điềm nhiên, nhìn đám người này!
Một trong số đó vung con dao găm trên tay, đâm vào ngực và bụng của Tiêu Chính Văn!
VietWriter
Tiêu Chính Văn né sang một bên, sau đó giơ tay nắm lấy cánh tay của tên kia, một tiếng rắc vang lên, toàn bộ cánh tay của gã bị uốn cong một góc chín mươi độ!
Sau đó, Tiêu Chính Văn giơ chân đá gã đàn ông một cú bay ra ngoài, va thẳng vào hai người phía sau, nặng nề ngã lăn ra đất, làm vỡ cả hai bộ bàn ghế!
Hai gã đàn ông lực lưỡng xăm trổ khác xông lên, tấn công Tiêu Chính Văn từ hai bên sườn, bọn họ vung nắm đấm và dao găm, khiến Tiêu Chính Văn không có cơ hội phản ứng!
Tuy nhiên, bọn họ đã đánh giá thấp Tiêu Chính Văn, anh giơ tay lên, cầm lấy chai rượu trên bàn rồi ném mạnh, chai rượu đập vào gò má của gã đàn ông lực lưỡng đang cầm con dao găm, rượu hoà lẫn với máu, văng khắp mặt đất!
Gã đàn ông che mặt kêu lên đau đớn, mắt gã cũng bị rượu hắt vào, đau đến mức quỳ rạp xuống đất.
Cùng lúc đó, chai rượu vỡ nát, chỉ còn miệng chai còn sót lại, bị Tiêu Chính Văn giơ lên đè xuống cổ của tên đàn ông cường tráng đang giơ nắm đấm lên!
Gã lập tức dừng tay, nhìn chằm chằm vào miệng chai nhọn hoắt đang ghì chặt vùng cổ, trên trán túa ra mồ hôi lạnh!
Đọc nhanh ở VietWriter
Tuy nhiên, ngay giây tiếp theo, Tiêu Chính Văn đã đá gã bay ra ngoài!
Không đến năm phút đồng hồ, toàn bộ bảy, tám tên thuộc hạ Vương Hổ dẫn theo đã ngã rạp xuống đất, gãy hết tay chân, hồi lâu không đứng dậy được, kẻ nào cũng la hét thảm thiết.
Vương Hổ hoảng sợ, hắn chưa từng thấy ai có thực lực lợi hại như vậy, hắn dựa vào tường, kinh hãi hỏi: “Mày… mày là ai? Tao là Vương Hổ, người của Cửu Gia! Hôm nay mày đánh nhiều người của tao như thế, tao nhất định sẽ không tha cho mày! Dưới trướng tao còn có hơn hai trăm anh em, mày thức thời thì mau quỳ xuống nhận lỗi với ông đây, nếu không lát nữa người của tao tới, mày và cả đám người đứng sau mày nữa, đều chết không có chỗ chôn! ”
Câu nói này quả nhiên đã khiến đám nhân viên phía sau Tiêu Chính Văn sợ hãi, khi họ thấy Tiêu Chính Văn lại chuẩn bị ra tay với Vương Hổ, họ lập tức hét lên:
“Tiêu Chính Văn! Anh đừng có làm bừa! Đó là anh Hổ đấy! Nếu anh đắc tội hắn, chúng tôi chịu không nổi đâu!”
“Giám đốc Khương, cô mau ngăn chồng cô lại đi! Anh ta làm vậy là đang tìm đường chết thôi! Anh ta sẽ kéo mọi người chết cùng đó!”
“Tiêu Chính Văn! Anh dừng lại đi! Đó là người của Cửu Gia đấy!”
Đối mặt với sự mắng mỏ và ngăn cản của đám người, Tiêu Chính Văn nhếch môi cười, nói: “Cũng đã đánh rồi, các người cho rằng bọn chúng sẽ buông tha cho chúng ta sao?”
Dứt lời, Tiêu Chính Văn đã đứng trước mặt Vương Hổ, hung ác giẫm mạnh lên cánh tay hắn như muốn nghiền nát hắn ra, rồi nói với giọng lạnh lùng: “Không tôn trọng vợ tao là mày đang vuốt râu hùm đấy. Hôm nay mày nên biết ơn có vợ tao ở đây, bằng không tao sẽ giết mày! Cút!”
Một chữ cút, tựa như tiếng sấm rền!
Vương Hổ nhanh chóng đứng dậy cùng đám anh em bị đánh te tua của mình, nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn với đôi mắt đỏ ngầu, tức giận nói: “Thằng nhãi! Mày được lắm! Hừ, có gan thì chúng mày đừng bỏ đi! Vương Hổ tao nhất định sẽ quay lại đây! Tao sẽ bắt chúng mày phải trả cái giá đắt vì hành động láo xược ban nãy của mày!”
Nói xong, Vương Hổ ảo não dẫn người rời đi.
Ngoài cửa, Tưởng Hoành chạy tới, nhìn thấy đám người Vương Hổ bị đánh cho kinh hồn bạt vía, lập tức rùng mình, trong lòng chợt nghĩ không xong rồi!
Hắn lao vào phòng bao, nhìn thấy bên trong như một mớ hỗn độn, liền nhìn Tiêu Chính Văn đang thờ ơ ngồi tại chỗ, múc canh cho Khương Vy Nhan, hai chân hắn như mềm oặt ra.
Lúc này rồi mà anh Tiêu vẫn còn tâm tình bê bát canh cho vợ sao?
“Vợ ơi, vừa rồi anh làm em sợ, em uống chút canh đi cho bình tĩnh lại”, Tiêu Chính Văn nói nhỏ, đưa bát canh cho Khương Vy Nhan.
Khương Vy Nhan nào có thể nuốt trôi? Khuôn mặt cô tràn đầy vẻ lo lắng và sốt sắng, nói: “Tiêu Chính Văn, vừa rồi anh bốc đồng quá. Em nghe bọn họ nói, đó là người của Cửu Gia. Cửu Gia ở Tu Hà là một nhân vật không hề kém cạnh Thiên Gia. Xong rồi, xong rồi, lần này chúng ta đắc tội với người ta thật rồi. Phải làm sao đây?”
Khương Vy Nhan lo lắng đến mức sắp khóc.
Cô không ngờ rằng Tiêu Chính Văn lại liều lĩnh và bốc đồng đến mức thẳng tay đánh đám người Vương Hổ.
Nhưng mà, trong lòng cô không trách Tiêu Chính Văn, bởi vì Tiêu Chính Văn làm vậy là vì muốn bảo vệ cô.
Tưởng Hoành cũng vội vàng chạy tới, hỏi dò vài câu: “Giám đốc Khương, anh Tiêu, hai người không sao chứ?”
Nhìn thấy Tưởng Hoành bước tới, Khương Vy Nhan vội vàng hỏi: “Thiếu gia Tưởng, tôi xin lỗi vì phòng bao bị đập phá thế này. Anh yên tâm, chắc chắn tôi sẽ bồi thường”.
Tưởng Hoành nào dám bắt Khương Vy Nhan bồi thường, hắn cười gượng: “Không… không cần đâu, tôi sẽ cho người đến dọn dẹp ngay”.
Dứt lời, Tưởng Hoành liền rời khỏi phòng bao. Ngay sau đó, một vài nhân viên phục vụ bước vào dọn dẹp phòng bao và bê lên lại một vài món ăn.
Mọi người bắt đầu ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn, ánh mắt tràn đầy ý lo lắng, xen lẫn sự tức giận!
Tuy nhiên, Tiêu Chính Văn vẫn ngồi bình tĩnh, ăn cơm như thường, chỉ trừ lúc ban nãy dọn phòng bao, anh viện cớ vào nhà vệ sinh, gửi tin nhắn cho Trịnh Thiên Thái và Tống Hậu Lượng.
Bây giờ, cơn tức giận của mọi người đều trút lên đầu Tiêu Chính Văn!
Khương Vy Nhan không tài nào nghe lọt tai được mấy lời này, lạnh lùng nói: “Được rồi, đừng nói lung tung nữa, chuyện này tôi sẽ chịu trách nhiệm!”
Nói xong, Khương Vy Nhan bắt đầu gọi điện, muốn tìm người giúp đỡ, nhưng ngay khi đầu dây bên kia nghe thấy Vương Hổ và Cửu Gia, tất cả đều cúp máy.
Cuối cùng, Khương Vy Nhan sốt ruột đến nỗi rơi nước mắt.
Nhưng vào lúc này, một loạt tiếng bước chân đột nhiên vang lên ngoài cửa, rất vội vàng, rất nặng nề, tựa như có chừng bốn mươi, năm mươi người!
Ầm!
Cánh cửa phòng bao lại bị đá một cách thô bạo, Vương Hổ đang bị thương, dẫn theo bốn mươi, năm mươi tên đàn em xông vào. Hắn không lập tức gây sự với đám người Tiêu Chính Văn, mà đứng sang một bên cung kính nói lớn: “Cửu Gia tới!”