Từ Phân cũng không phải người thích giấu diếm, bà ta lập tức lạnh lùng nói: “Tiêu Chính Văn, nói đi, bao nhiêu tiền, cậu mới đồng ý rời xa con gái tôi!”
Rời xa Khương Vy Nhan!
Tiêu Chính Văn nghe xong, lông mày nhăn lại, sắc mặt rất khó coi, nói: “Bà có biết bà đang nói gì không?”
Từ Phân lập tức chỉ vào Tiêu Chính Văn, mắng chửi: “Tiêu Chính Văn! Cậu là tên vô dụng không tiền không thế, đến nhà họ Khương lâu như vậy rồi, cũng chưa thấy cậu mang lại được lợi ích gì cho nhà chúng tôi! Hôm nay, tôi phải mặt dày ra mặt, tôi muốn cậu và con gái tôi ly hôn! Con gái tôi phải gả cho anh Bạch, tuyệt đối không thể ở bên cạnh con chó hoang như cậu được!”
Gả cho anh Bạch?
Tiêu Chính Văn cau mày, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh lùng.
VietWriter
Thì ra là do Từ Phân đã nhìn trúng anh Bạch, muốn anh ta trở thành con rể của mình.
Nhưng đáng tiếc, điều mà Từ Phân không biết đó là, anh Bạch ấy chính là con chó hoang trong miệng của Từ Phân – Tiêu Chính Văn!
Tiêu Chính Văn nghe thấy vậy, bình thản nói: “Thứ nhất, tôi sẽ không ly hôn với Khương Vy Nhan, thứ hai, mời các người ra ngoài cho”.
Giọng nói lạnh lùng, ngữ khí không vui.
Khương Vy Nhan kéo cánh tay của Tiêu Chính Văn, nói nhỏ: “Thái độ nói chuyện của anh đừng như vậy chứ, dù sao cũng là mẹ em…”
Từ Phân nghe thấy Tiêu Chính Văn dám ra lệnh cho mình, lập tức tức giận, chỉ vào Tiêu Chính Văn, mắng chửi: “Phản rồi, phản rồi! Cậu lại dám đuổi tôi ra ngoài? Tiêu Chính Văn, cậu đừng có quên, trên danh nghĩa tôi vẫn là mẹ vợ của cậu!”
Nói xong, Từ Phân nhìn Khương Vy Nhan, hét lớn: “Khương Vy Nhan, cô tự mình nghĩ cho kỹ đi! Tiêu Chính Văn và anh Bạch, ai hợp với cô hơn! Bây giờ cô vẫn còn trẻ, đừng có lãng phí thời gian với cái tên vô dụng này! Cho dù cô không nghĩ cho bản thân thì cũng phải nghĩ cho Na Na chứ? Cuộc đời sau này của Na Na, giàu sang hay nghèo hèn thì phải xem sự lựa chọn của cô đấy!”
Nói xong, Từ Phân hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Chính Văn, sau đó quay đầu cùng Khương Thần rời đi.
Sau khi bọn họ rời đi, Khương Vy Nhan mất hứng, ủ rũ ngồi xuống bàn ăn, nghĩ về những lời vừa rồi của Từ Phân.
Không nghĩ cho bản thân thì cũng phải nghĩ cho Na Na…
Anh Bạch…
Đọc nhanh ở VietWriter
Nghĩ đến anh Bạch, người tối qua đã xuất hiện cứu giúp trong lúc cô ấm ức và bất lực nhất, trong lòng Khương Vy Nhan đột nhiên có những suy nghĩ kỳ lạ…
Anh ta rốt cuộc là ai?
Vì sao lại giúp mình?
Khương Vy Nhan cau mày, ánh mắt nghiêm túc nhìn Tiêu Chính Văn đang cười đùa với Na Na, muốn tìm kiếm một chút hình bóng của anh Bạch trên người anh…
Nhưng cô thất vọng rồi…
Tiêu Chính Văn không phải anh Bạch.
Anh Bạch quá ưu tú và tỏa sáng.
Còn Tiêu Chính Văn mặc dù rất quan tâm đến cô, cũng rất ấm áp, hơn nữa còn giúp cô nhiều lần, nhưng mà anh quá đỗi bình thường.
Không tiền không quyền…
Chẳng lẽ mình thật sự phải ly hôn với Tiêu Chính Văn sao?
Khương Vy Nhan không ngừng tự hỏi bản thân, đúng lúc này, một bàn tay to lớn ấm áp đột nhiên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, hỏi: “Đang nghĩ gì thế? Bữa sáng nguội hết rồi này”.
Khương Vy Nhan vội vàng phản ứng lại, ừ một tiếng, lơ đễnh cắn một miếng há cảo, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn Tiêu Chính Văn, hỏi: “Tiêu Chính Văn, anh có quen anh Bạch không?”
“Anh Bạch? Ai thế?”, Tiêu Chính Văn bình thản trả lời.
Khương Vy Nhan lắc đầu, cười nhạt nói: “Không có gì, em chỉ hỏi thôi”.
Tiêu Chính Văn cũng mỉm cười, gia đình ba người cùng nhau vui vẻ ăn xong bữa sáng.
Bởi vì hôm nay là cuối tuần, là ngày nghỉ hiếm có của Khương Vy Nhan.
“Hay là hôm nay chúng ta ra ngoài ăn đi”, Tiêu Chính Văn đề nghị, anh nhìn ra được hôm nay tâm trạng của Khương Vy Nhan không tốt lắm.
Khương Vy Nhan suy nghĩ một chút, cũng không từ chối, nói: “Vâng”.
Na Na vỗ tay và hét lên một cách sung sướng: “Bố, con muốn ăn kẹo hồ lô…”
Tiêu Chính Văn nhéo chiếc mũi nhỏ của Na Na, cười nói: “Được, lát nữa bố mua cho con”.
Ngay sau đó, Khương Vy Nhan đã thay một bộ đồ bình thường, áo len trắng, kết hợp với quần jean màu xanh nhạt, đi đôi giày thể thao màu trắng, cảm giác vô cùng trẻ trung thuần khiết.
Ai có thể ngờ rằng người phụ nữ xinh đẹp trước mắt này là mẹ của một đứa trẻ bốn tuổi chứ.
Khoảnh khắc Tiêu Chính Văn nhìn thấy Khương Vy Nhan bước ra, anh có chút sững sờ.
Vợ của mình thật đẹp, tựa như một nàng tiên vậy!
Na Na còn vỗ tay hét lớn: “Mẹ ơi, mẹ đẹp thật đấy, sau này Na Na lớn lên cũng sẽ xinh đẹp như mẹ”.
Khương Vy Nhan cười ngại ngùng, khoác tay Tiêu Chính Văn, gia đình ba người cùng đi ra ngoài.
Bọn họ đến trung tâm thương mại Đức Cơ ở trong thành phố.
Đây là trung tâm mua sắm nổi tiếng nhất Tu Hà, tiếng tăm vang dội, mỗi ngày đều có hàng nghìn lượt người đổ về đây!
Ở đây bao gồm các thương hiệu từ tầm trung đến cao cấp trên toàn thế giới, còn có các thương hiệu hàng đầu!
LV, Gucci, Chanel, Victoria, Patek Philippe, Jaeger-LeCoultre,… thương hiệu nào cũng có!
Đây chắc chắn là một thiên đường mua sắm!
Người ta nói rằng mua sắm là bản tính đã in sâu vào trong máu của mỗi người phụ nữ, quả nhiên, Khương Vy Nhan vừa tới trung tâm thương mại đã hoàn toàn giải tỏa tâm trạng ủ rũ, trên mặt cô nở nụ cười rạng rỡ.
Tại quầy trang sức ngọc bích.
Khương Vy Nhan ngắm được một chiếc vòng, sau đó cầm lên đeo thử, quả thực rất đẹp, nhưng sau khi xem giá, hơn sáu mươi nghìn tệ!
Khương Vy Nhan dứt khoát bỏ xuống, kéo Tiêu Chính Văn rời đi.
Nhưng mà thật không may, một giọng nữ mang ý nghi ngờ vọng tới từ cách đó không xa.
“Ái chà chà, đây không phải Khương Vy Nhan sao? Đúng là cậu thật này!”
Ngay lập tức, Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan quay đầu nhìn qua đó, thấy một người phụ nữ rất trẻ và xinh đẹp, mặc một chiếc váy khoét màu hồng, cổ hình chữ V hở ngực, kéo tay một người đàn ông trung niên đầu hói khoảng năm sáu mươi tuổi, trên tay đeo đồng hồ vàng Rolex bước đến.
Khương Vy Nhan khẽ cau mày, có chút nghi ngờ nhìn người phụ nữ trước mặt, hỏi: “Cô là…”
Người phụ nữ đó có khuôn mặt gian xảo như hồ ly, nhìn không xinh lắm, nhưng vì trang điểm đậm nên trông cũng không đến nỗi!
Cô ta bật cười khúc khích, nói: “Ái chà, Khương Vy Nhan, quên cả bạn học cũ rồi à, Lý Mỹ Nhi đây, bạn học cấp ba của cậu đấy, nhớ lại chưa?”
Trong lúc nói chuyện, cô gái Lý Mỹ Nhi này liên tục khoe các loại nhẫn kim cương, vòng trang sức trên bàn tay trắng nõn của mình.
Đặc biệt là chiếc vòng cổ bằng ngọc khổng lồ ở trước ngực, rất to, rất trắng, rất sâu…
Khương Vy Nhan dường như đã nhớ ra, lông mày giãn ra, cô mỉm cười, nói: “Lý Mỹ Nhi, đúng là cậu rồi”.
Lúc này, người đàn ông trung niên năm, sáu mươi tuổi bên cạnh Lý Mỹ Nhi liếc mắt đưa tình nhìn chằm chằm vào Khương Vy Nhan, hỏi: “Mỹ Nhi, cô gái này là?”
Lý Mỹ Nhi vội vàng giới thiệu: “Daddy, đây là bạn học cấp ba của em, Khương Vy Nhan”.
“Ồ, xin chào, xin chào, tôi là Tiền Đại Phú, là chủ tịch của doanh nghiệp Vĩnh Xương, có năm nhà máy”, Tiền Đại Phú lập tức cười hề hề, giơ bàn tay béo mập của mình, muốn bắt tay với Khương Vy Nhan.
Khương Vy Nhan cũng ngại ngùng vươn bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của mình ra, nhưng đột nhiên có một bàn tay to lớn lập tức bắt tay với Tiền Đại Phú trước!
“À ha ha, có nhìn gì đâu, không phải em nói muốn mua đồ sao? Chọn, chọn thoải mái, daddy mua cho em”, Tiền Đại Phú hào phóng nói, thật ra ông ta chỉ muốn tỏ ra giàu có trước mặt Khương Vy Nhan!
Bởi vì vừa nãy khi tới đây, ông ta nhìn thấy, hình như Khương Vy Nhan thích một chiếc vòng nhưng lại không mua.
Đây là cơ hội tốt cho ông ta!
Không phải nói phụ nữ đều ham vinh hoa phú quý sao?
Hơn nữa, nhìn kỹ thì thấy tên Tiêu Chính Văn ở bên cạnh Khương Vy Nhan ăn mặc rất bình thường, dường như chỉ là một thằng nhãi nghèo hèn.
Dù thế nào đi chăng nữa, hôm nay ông ta nhất định phải có được Khương Vy Nhan!