Tiêu Chính Văn lập tức hoảng sợ trong lòng, vội vàng giải thích: “Ừ, anh có đi, nhưng lúc anh đến, chuyện xảy ra ở đó đã kết thúc rồi. Được rồi, em đừng suy nghĩ nhiều nữa”.
Nếu như lần này để lộ thân phật thật sự của mình thì sau này có rất nhiều chuyện anh không thể yên tâm làm được.
Khương Vy Nhan chớp đôi mắt to đầy nghi hoặc, sau đó cô không tiếp tục hỏi thêm gì nữa.
Vài ngày sau, dự án hợp tác giữa nhà họ Khương và tập đoàn Lợi Dân chính thức được tiến hành, Khương Vy Nhan với tư cách là người phụ trách chính, cùng với Khương Mỹ Nghiên và Khương Thần, đồng thời bước ra khỏi tòa nhà tập đoàn Lợi Dân.
Mọi thứ đã được quyết định xong xuôi, chỉ còn đợi dự án chính thức khai công.
Nhà họ Khương chuyên làm về nội thất nhà cửa và thiết kế không gian trong nhà nên có mạng lưới quan hệ và nguồn lực rất phong phú. Đồng thời, họ cũng đứng hàng đầu trong ngành thiết kế nội thất nhà cửa.
Dự án lần này mà họ phụ trách là thiết kế và trang trí không gian của năm trung tâm mua sắm lớn tại địa phương ở Tu Hà.
Theo ước tính ban đầu, lợi nhuận của năm dự án này có thể mang lại cho nhà họ Khương là một trăm triệu tệ!
Khương Mỹ Nghiên căm hận cau mặt, nói: “Khương Vy Nhan, đừng tưởng rằng cô là người phụ trách chính thì tôi sẽ nghe lời cô! Tôi có nhiều kinh nghiệm trong việc hợp tác dự án hơn cô! Tôi hy vọng cô biết đường mà sắp xếp công việc cho thoả đáng!”
Dứt lời, Khương Mỹ Nghiên quay người, đôi chân thon dài thẳng tắp ẩn hiện đằng sau làn váy lụa màu đen, bước thẳng lên chiếc Mercedes-Benz S của Ngô Khoan Nghiệp!
Khương Thần cũng nhẹ nhàng nói vài câu: “Chị, làm việc cho tốt vào đấy, lát nữa sắp xếp tài liệu rồi gửi một bản cho tôi. Tôi đi uống rượu với vài người bạn cái đã”.
Sau đó, cậu ta lên chiếc BMW 5-Series của mình rồi lái đi.
Khương Vy Nhan đứng đó một mình, trên tay cầm theo một sấp tài liệu rất nặng, cô bất lực đi đến bến xe buýt.
Khương Mỹ Nghiên vừa lên xe của Ngô Khoan Nghiệp, đôi tay béo múp mít như heo của Ngô Khoan Nghiệp vòng qua ôm lấy eo nhỏ của cô ta, kéo cô ta vào lòng, hôn vài cái, cậu ta mỉm cười và hỏi: “Làm sao thế, sao sắc mặt em kém thế này?”
Khương Mỹ Nghiên đẩy Ngô Khoan Nghiệp ở bên cạnh ra, tức giận nói: “Còn gì nữa? Khương Vy Nhan là người phụ trách chính trong dự án hợp tác này, em vô cùng khó chịu!”
Sau đó, cô ta quay đầu lại, rất tức giận nhìn chằm chằm Ngô Khoan Nghiệp, nói: “Cái anh này, không phải anh nói là có thể giúp em nhận được vị trí phụ trách toàn quyền lần hợp tác này sao? Anh lừa em đấy à?”
Ngô Khoan Nghiệp bật cười, cậu ta ngả người ra sau, nói: “Mỹ Nghiên, đừng lo lắng, anh sắp xếp xong từ lâu rồi. Khương Vy Nhan là một người phụ nữ yếu đuối, vừa không có quan hệ vừa không có thực lực, cô ta có thể làm gì được? Anh đã liên hệ với một đại ca máu mặt ở địa phương, chỉ cần Khương Vy Nhan không thể giao tài liệu đúng hạn, thời hạn thi công của mấy trung tâm thương mại lớn đó sẽ phải hoãn lại, tới lúc đó chắc chắn sẽ bị tổn thất rất nhiều lợi ích! Vậy thì tập đoàn Lợi Dân không thể không xem xét lại năng lực của Khương Vy Nhan. Mà lúc này chỉ cần em bí mật chuẩn bị các tài liệu liên quan tới dự án, chờ thời cơ đến rồi cung cấp cho họ, việc em trở thành người phụ trách toàn quyền chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?”
Vừa nói, Ngô Khoan Nghiệp vừa nhếch miệng lộ ra nụ cười đầy lạnh lùng, hung ác, như thể cậu ta ăn chắc Khương Vy Nhan rồi.
Khi Khương Mỹ Nghiên nghe thấy lời này, cô ta mỉm cười và nói: “Thật không? Thế thì tốt quá rồi! Hừ, hừ, con chó cái đó còn dám tranh với em! Cứ mơ đi!”
Sau đó, cô ta chủ động dựa vào vòng tay của Ngô Khoan Nghiệp, rồi lật người, ngồi thẳng vào lòng Ngô Khoan Nghiệp, cởi cà vạt của cậu ta…
Ngô Khoan Nghiệp cao hứng đến mức lập tức thúc giục tài xế: “Đừng quay lại công ty, nhanh… Đi tới khách sạn trước! Mẹ nó chứ, con nhỏ lẳng lơ này! Hôm nay ông đây bắt em phải quỳ xuống gọi ‘bố’ bằng được!”
Về phía Tiêu Chính Văn, lúc này anh cùng Long Nhất bước xuống khỏi xe jeep quân sự.
Trước mặt là một tòa nhà văn phòng cao chót vót!
Tập đoàn Thịnh Đỉnh!
Tập đoàn của người giàu nhất Tu Hà, Lý Trường Thắng, cũng là một trong những điểm mốc của Tu Hà!
Giá trị thị trường của toàn bộ tập đoàn Thịnh Đỉnh vượt qua mười tỷ tệ, khiến tập đoàn này trở thành doanh nghiệp hàng đầu ở Tu Hà!
Lúc này, Tiêu Chính Văn cất bước đi thẳng vào tòa nhà tập đoàn, nhân viên lễ tân là một cô gái mặc một bộ sườn xám màu đỏ, dáng người thanh tú, gương mặt xinh đẹp, cô ta lịch sự hỏi: “Xin hỏi, anh muốn tìm ai ạ?”
Tiêu Chính Văn nhẹ nhàng nói: “Lý Trường Thắng”.
Nhân viên lễ tân sửng sốt, sau đó hỏi dò: “Xin lỗi, anh có hẹn trước không ạ?”
Tiêu Chính Văn lắc đầu.
Nhân viên lễ tân vẫn mỉm cười, nói: “Xin lỗi anh, chủ tịch Lý đang họp nên nếu anh không hẹn trước, chủ tịch sẽ không nhận tiếp khách ạ”.
Tiêu Chính Văn nhướng mày, lạnh nhạt nói: “Vậy thì cô gọi điện cho ông ta nói Tiêu Chính Văn tới gặp ông ta”.
Nhân viên lễ tân sững sờ, nếu đổi lại là người thường, không chừng cô ta sẽ lập tức gọi bảo vệ đuổi ngay bọn họ ra ngoài.
Nhưng người đàn ông trước mặt, cả người toả ra khí chất chính trực, cao lớn đẹp trai, nhất là Long Nhất đang đứng sừng sững ở phía sau, trông anh ta càng lạnh lùng thâm hiểm.
“Vậy được, anh vui lòng chờ một chút”.
Nói xong, nhân viên lễ tân bấm một dãy số, nói nhỏ: “Xin chào, xin cô chuyển lời tới văn phòng chủ tịch. Có một người tên là Tiêu Chính Văn ở quầy lễ tân muốn gặp chủ tịch”.
Nhưng ngay khi cô ta vừa nói xong, một người đàn ông trung niên mặc vest xám bước vào từ cửa chính, vẻ mặt ông ta nghiêm nghị, hỏi: “Có chuyện gì đây?”
“Giám đốc Trương, anh này muốn gặp chủ tịch Lý ạ”, khi nhân viên lễ tân nhìn thấy người đàn ông trung niên, cơ thể run lên, trong mắt cô ta lộ ra vẻ sợ hãi.
Giám đốc Trương nọ nghe vậy thì cau mày nhìn Tiêu Chính Văn và Long Nhất, sau đó chỉ vào nhân viên lễ tân khiển trách: “Cô quên nội quy nhân viên rồi sao? Mấy thằng rác rưởi nói muốn gặp chủ tịch mà các cô cũng báo cáo lên? Không muốn làm việc nữa đúng không! Không muốn làm nữa thì cuốn gói cút ra khỏi đây cho tôi!”
Đối diện với lời mắng mỏ của giám đốc Trương, nhân viên lễ tân hoảng hốt ra mặt, hai mắt cô ta đỏ hoe, nói: “Tôi xin lỗi giám đốc Trương, lần sau tôi sẽ không dám nữa”.
Cô ta cũng không ngờ rằng một hành động nhỏ của mình lại gây ra rắc rối lớn như vậy, trong lòng bất giác căm hận Tiêu Chính Văn vô cùng.
Nếu vì tên đàn ông xa lạ này mà mất việc, cô ta phải làm sao chứ?
Mẹ cô ta vẫn đang ở bệnh viện, tiền thuốc men hàng tháng rất đắt!
“Hừ!”
Giám đốc Trương nọ “hừ” một tiếng lạnh lùng, ông ta quay đầu lại, nhìn Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt ngạo nghễ, khinh thường nói: “Các cậu là ai? Trông như một đám nghèo kiết xác thế này mà muốn gặp chủ tịch tập đoàn chúng tôi? Mau cút ngay! Nếu không, tôi sẽ gọi bảo vệ tới đuổi thẳng cổ các cậu ra ngoài!”
Đây là thứ rác rưởi gì vậy, lại còn muốn gặp chủ tịch Lý!
Ông ta là người giàu nhất Tu Hà đấy, đâu phải kẻ nào cũng được gặp?
Tiêu Chính Văn cau mày, Long Nhất sau lưng tức giận nói: “Láo xược! Còn dám nói chuyện với lão đại chúng tôi như vậy, có tin tôi phá dỡ cả toà nhà này của các người không!”
“Ồ! Nóng tính nhỉ? Mẹ nó chứ mày là ai hả? Muốn phá nơi này sao? Sao mày không nhìn xem đây là đâu chứ? Đây là tập đoàn Thịnh Đỉnh, tập đoàn đứng đầu Tu Hà đấy!”, giám đốc Trương nọ bị chọc cười phá lên, ông ta trừng mắt nhìn Long Nhất đầy khiêu khích, rồi nói với Tiêu Chính Văn: “Còn mày là ai? Đây có phải là con chó đi với mày không?”
Nghe vậy, cơn tức của Long Nhất lập tức bùng nổ, anh ta tiến lên trước, định ra tay!
Anh ta là người đứng đầu trong tám Đại Long Tướng Bắc Lương, được biết bao thiếu tướng sùng bái!
Đã bao giờ phải chịu sự sỉ nhục như vậy chứ!
Nếu thả tên này ra ngoài, anh ta sẽ lập tức bắn chết!
Nhưng Tiêu Chính Văn đã giơ tay ngăn Long Nhất lại, sau đó anh nhìn chằm chằm vào giám đốc Trương với ánh mắt lạnh lùng như nhìn người chết, nói: “Tôi cho ông mười giây, xin lỗi người anh em này của tôi!”