Lúc này.
Một tòa nhà vườn cổ kính ở ngoại ô Tu Hà.
Đây là nơi ở của Cửu Gia – Kiều Cửu, khu nhà vườn trị giá ba mươi triệu nhân dân tệ!
VietWriter
Bên trong toàn bộ là cấu trúc tứ hợp viện cổ điển, chia thành sân ngoài và sân trong, hòn non bộ đủ hình đủ dáng. Ở sân trọng rộng hơn hai mươi mét vuông, còn có thể ngắm sao, mặt trời, mặt trăng!
Lúc này, cái kiềng ba chân bằng đồng ở giữa sân đã hứng không ít nước mưa!
Mưa tạt vào kiềng đồng vang lên tiếng tí tách!
Cả tứ hợp viện trông thật u ám!
Lúc này, Kiều Cửu đang ở sảnh trong, ông ta bị mắt, chơi trốn tìm với một loạt các cô gái nóng bỏng quyến rũ!
Tiếng cười ha ha vang vọng cả căn phòng!
Đọc nhanh ở VietWriter
Những cô gái trẻ trung xinh đẹp này, người thì cao, người thì sexy, người thì ba vòng gợi cảm, người thì nhỏ nhắn xinh xắn, đôi chân trắng ngần của bọn họ thật khiến người ta chói mắt!
Đặc biệt là những âm thanh quyến rũ vang lên càng gây nghiện!
Khung cảnh thật đẹp!
“Ha ha, đừng chạy mà người đẹp!”
Lúc này Kiều Cửu đang bịt mắt, cầm điếu xì gà trong tay, ông ta lao về phía một người phụ nữ có bộ ngực và chiếc mông căng tròn, ôm cô ta từ phía sau, hôn lên cổ vài cái rồi cười nói: “Ha ha ha! Bắt được cưng rồi, tối nay, cưng sẽ là của anh!”
Cô gái ăn mặc hở hang, ba vòng đều vô cùng gợi cảm, nũng nịu đẩy Cửu Gia ra, yểu điệu nói: “Ui chao, Cửu Gia, anh hư quá, nóng lòng muốn ăn người ta như vậy…”
Bịch! Bịch!
Đúng lúc này, những tiếng bước chân dồn dập trong vũng nước vang lên khắp sảnh trong!
Đoàng!
Một tiếng sấm rền vang, xé toang cả nền trời, chiếu sáng cả bầu không khí, tỏa sáng như ban ngày!
Vương Hổ mặc bộ vest màu đen lộ ra vẻ cung kính, đứng ở trước sảnh trong, dưới cơn mưa, không dám ngẩng đầu lên!
Trong sảnh, Kiều Cửu vẫn đang mải trêu ong ghẹo bướm!
Mười phút sau!
Bụp bụp bụp!
Những tiếng bước chân gấp gáp lại vang lên, năm tên thuộc hạ mặc vest lo lắng đi tới, xuất hiện ở sảnh trong, đứng trong lưng Vương Hổ, cũng đang đứng dưới cơn mưa!
Không ai dám lên trước làm phiền thú vui của Kiều Cửu!
Bởi vì, từng có người quấy rấy Kiều Cửu đang vui đùa, người đó đã bị cắt ra thành nhiều mảnh!
Một lúc lâu sau, Kiều Cửu vui vẻ đủ rồi, bước ra khỏi vòng tay của đám phụ nữ, miệng ngậm điếu xì gà, ánh mắt lạnh lùng hỏi: “Có chuyện gì mà hoảng sợ như vậy?”
Vương Hổ đã ướt nhẹp, cúi gằm đầu, cung kính đáp: “Cửu Gia, xảy ra chuyện rồi, người chúng ta sắp xếp đi bắt đứa nhỏ đã mất liên lạc rồi!”
“Mất liên lạc? Có chuyện gì vậy?”, Kiều Cửu nhướng mày, ánh mắt đầy nghi hoặc, nói: “Không phải cậu nói đã sắp xếp ổn thỏa rồi sao? Người đâu?”
Vương Hổ quỳ phịch xuống đất, nói: “Cửu Gia, là thuộc hạ không làm xong chuyện! Thuộc hạ đáng chết, nhưng mà bây giờ toàn bộ thành phố đã bị phong tỏa rồi, người của Đội thanh tra đều đã được phái đi, tôi nghĩ chắc là có liên quan đến chuyện này?”
Kiều Cửu cau mày, bỏ hai tay ra khỏi cổ của cô gái bên cạnh, lạnh lùng nói với Vương Hổ: “Cậu đang nói linh tinh cái gì thế? Đó chỉ là diễn tập thôi, làm sao có thể liên quan đến chuyện này được? Cậu muốn nói với tôi, con nhóc mà tôi bảo cậu đi bắt về, đứa con của con chó hoang Tiêu Chính Văn ấy có thể khiến Sở chỉ huy quân đội Tu Hà, Đội thanh tra, còn có đội chống khủng bố có vũ trang đều đến ứng cứu sao?”
“Chuyện này….”, Vương Hổ cũng mất tự tin.
Hắn cũng không dám tin.
Cửu Gia lạnh lùng hừ một tiếng, nhìn đám thuộc hạ đang ấp a ấp úng, ông ta lạnh lùng gầm lên: “Còn chuyện gì, nói!”
Vài tên thuộc hạ lập tức cung kính đáp:
“Là tôi!”
Đột nhiên!
Một giọng nói lạnh lùng vọng vào từ ngoài cửa.
Sau đó, một bóng người xuất hiện ở cổng với sát khí bức người!
Pặc!
Hàn Lợi Dân mặc quân phục, tự mình mở chiếc ô lớn màu đen để che mưa cho Tiêu Chính Văn!