Lúc này, trong phòng bệnh, ngoài Khương Học Bác, Từ Phân và Khương Thần, thì còn ba người khác nữa.
Một người đàn ông trung niên, một người phụ nữ trung niên và một người đàn ông đẹp trai.
Từ thái độ cúi mình cung kính chào hỏi của Khương Học Bác và Từ Phân, có thể đoán ra ba người họ không phải là người bình thường.
Hơn nữa quần áo trên người bọn họ cũng không hề tầm thường!
Đặc biệt là người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai ngời ngời kia, đồng hồ đeo tay là mẫu nam hiệu Patek Philippe!
VietWriter
Ước tính khoảng năm trăm nghìn!
Hơn nữa, quần áo của đôi nam nữ trung niên đó rất đắt giá, thái độ có chút kiêu ngạo.
Tiêu Chính Văn bước vào, lập tức thu hút sự chú ý của ba người bọn họ, ánh mắt họ lạnh như dao.
“Ôi, dì ba, người này là ai thế?”
Người phụ nữ trung niên cầm trên tay chiếc túi phiên bản giới hạn của LV, ngạo nghễ liếc nhìn Tiêu Chính Văn, thái độ hết sức khinh người.
Người đàn ông trung niên bên cạnh bà ta cũng khẽ liếc, không nói gì.
Cậu thanh niên mặc bộ đồ hiệu Brioni đang ngồi xem điện thoại trên ghế sofa sau lưng bà ta, lúc này cũng hơi nhướng mày liếc Tiêu Chính Văn với vẻ khinh bỉ.
Từ Phân có chút xấu hổ, ngượng ngùng giới thiệu: “Chị hai, đây… đây là Tiêu Chính Văn, chồng của Vy Nhan”.
Ngay khi vừa dứt lời, người phụ nữ trung niên lập tức chế nhạo, nói: “Ồ, hóa ra cậu ta là chồng của Vy Nhan. Thảo nào khi mới đến Tu Hà, chúng tôi đã nghe phong phanh rằng Vy Nhan đã tìm được một thằng chồng vô dụng, hơn nữa còn ở rể nhà họ Khương dì… Vốn dĩ chúng tôi không tin, dù gì thì dì ba cũng được gả vào nhà họ Khương ở Tu Hà. Tuy chỉ là một gia tộc hạng hai ở đây, nhưng cũng không đến nỗi để một thằng không ra gì kết hôn với Vy Nhan chứ? Bây giờ xem ra, quả nhiên chả có tương lai gì cả…”.
Đọc nhanh ở VietWriter
Lúc nói, người phụ nữ trung niên còn tỏ vẻ giễu cợt và khinh thường ra mặt.
Người đàn ông trên ghế sofa cũng mỉa mai, nói: “Mẹ, mẹ nói ít thôi, em họ Vy Nhan vẫn đang ở đây mà”.
Khương Vy Nhan ngồi trên giường bệnh mà xấu hổ vô cùng, cô liếc mắt nhìn Tiêu Chính Văn đi vào, trong mắt hiện lên vẻ hối lỗi.
Tựa như đang nói, Tiêu Chính Văn, em xin lỗi…
Tiêu Chính Văn không quan tâm, anh tuỳ ý liếc nhìn xung quanh, rồi hỏi Khương Vy Nhan: “Vy Nhan, họ là ai vậy?”
Khương Vy Nhan yếu ớt đáp: “Tiêu Chính Văn, đây là bác hai của em, đây là chồng bác ấy, còn đây là chồng của chị họ em”.
Tiêu Chính Văn gật đầu, bắt tay với bác trai rồi mỉm cười: “Chào ông, tôi là chồng của Khương Vy Nhan, tên là Tiêu Chính Văn”.
Tuy nhiên, người đàn ông trung niên, tên Vương Trạch Cương, lại phớt lờ Tiêu Chính Văn, cau mày khinh bỉ nói: “Xin lỗi, cậu không đủ tư cách bắt tay với tôi”.
Lời nói vừa vang lên, bầu không khí trong phòng bệnh lập tức trở nên lúng túng.
Tề Phong lúc này vẫn đang ngồi nghịch điện thoại di động, nhếch mép, đứng dậy, chuẩn bị xem trò vui.
Nhưng Tiêu Chính Văn không chút xấu hổ mà rút tay về, anh cầm lấy chiếc bánh trong tay, nói với Khương Vy Nhan: “Na Na đâu? Con bé muốn ăn bánh ngọt vị dâu, anh phải xếp hàng rất lâu mới mua được đấy”.
Khương Vy Nhan mỉm cười nhẹ nhàng, nói: “Em kêu y tá đưa Na Na ra ngoài chơi rồi”.
Nghe vậy, Tiêu Chính Văn gật đầu, không nói gì.
Lúc này, Từ Phân tỏ vẻ lạnh lùng, rất khó chịu nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn, hét lớn: “Đồ rác rưởi! Tôi biết ngay là cậu lại mua đồ ăn cho đứa con hoang đó mà!”
Tiêu Chính Văn cũng rất bất lực, nhìn bộ dạng này của Từ Phân, anh liền biết bà ta đang rất bực, lại định trút giận lên người mình.
Tuy nhiên, Tiêu Chính Văn không phải là người có thể tùy ý đánh đập, mắng mỏ.
Anh sầm mặt xuống, nói: “Tôi mua đồ ăn cho con gái tôi ăn, bà có tư cách gì mà hét loạn lên?”
Nghe thấy Tiêu Chính Văn dám cãi lại mình trước mặt gia đình chị hai, cơn tức của Từ Phân lập tức bùng nổ, chửi bới: “Tiêu Chính Văn! Mày làm loạn đấy à? Còn dám cứng mồm cứng miệng đúng không? Sao mày không xem xem mày là cái thá gì? Vy Nhan theo mày có khác nào hoa nhài cắm phân trâu? Tao khinh!”
Tiêu Chính Văn nhíu mày, cuộn chặt nắm đấm!
Khương Vy Nhan ở trên giường bệnh lập tức nắm lấy nắm đấm của Tiêu Chính Văn, trong mắt hiện lên vẻ cầu xin, nói: “Tiêu Chính Văn, đừng…”
Phù!
Tiêu Chính Văn hít sâu một hơi, kìm nén lửa giận trong lòng.
Từ Phân thấy Tiêu Chính Văn không trả lời, cũng không thèm tiếp tục tranh luận với mình, liền nhìn chị hai, cười nịnh nọt nói: “Chị hai, lần này cả nhà tới Tu Hà làm gì vậy?”
Thật ra mà nói, Từ Phân không muốn nịnh bợ, nhưng chị hai của bà ta tốt số, gả cho một gia đình tử tế, con gái lại tìm được một người con rể tốt!
Từ Yến khoanh hai tay trước ngực, tự hào nói: “Không có gì đâu, công ty mới của con rể tôi mở ở Tu Hà, nên gia đình chúng tôi đến khảo sát xem thế nào. Vừa hay gia đình dì lại ở Tu Hà, nên nhà tôi tới thăm dì, nhân tiện, tối nay có buổi tụ họp gia đình, mời dì và các cháu đến ăn bữa cơm”.
Dứt lời, Từ Yên tỏ vẻ đầy kiêu ngạo và đắc thắng.
Con rể Tề Phong của bà ta là tam thiếu gia nhà họ Tề ở tỉnh đấy nhé!
Nhà họ Tề ở tỉnh tuy chỉ là gia tộc hạng hai, nhưng so với nhà họ Khương ở Tu Hà, chắc chắn bọn họ là gia tộc hạng nhất!
Thực lực của nhà họ Tề hoàn toàn có thể đè bẹp nhà họ Khương!
Là tam thiếu gia nhà họ Tề, Tề Phong cũng đã tốt nghiệp đại học Stanford, hơn nữa còn là bằng kép thạc sĩ, tuổi trẻ như vậy mà đã đạt được thành tích cao!
Để rèn giũa Tề Phong, nhà họ Tề đã mở cho hắn một công ty ở Tu Hà, đồng thời cho hắn làm tổng giám đốc, đầu tư ba mươi triệu!
Nghĩ đi nghĩ lại, con gái mình đúng là rất bản lĩnh mới có thể tìm được một người con rể tốt như Tề Phong!
Sau khi nghe Từ Yến nói, sắc mặt Từ Phân lập tức sầm xuống, có chút khó coi.
Chị hai từ khi còn nhỏ đã luôn ganh đua với bà ta, không chịu nhường bà ta bất cứ chuyện gì!
Bây giờ lại muốn mời bà ta tham gia buổi họp gia đình, rõ ràng là muốn nhân cơ hội để khoe khoang con rể tốt của mình!
Nghĩ đến đây, Từ Phân tức đến nghiến răng nghiến lợi, đồng thời ánh mắt nhìn Tiêu Chính Văn càng thêm chán ghét!
Đều tại thằng vô dụng này!
Nếu không phải vì cậu ta, mình sẽ bị chế giễu sao?
Suy nghĩ hồi lâu, Từ Phân nặn ra một nụ cười, nói: “Chị hai, bọn em không đi đâu. Chị cũng thấy rồi đấy, Vy Nhan đang nằm viện, không tiện tham gia”.
Từ Yến sao có thể không biết suy nghĩ của Từ Phân chứ, chắc chắn là Từ Phân sợ rồi, không muốn mất mặt.
Thế là bà ta lại nói: “Không đi sao được chứ? Gia đình tôi mãi mới có dịp tới Tu Hà, vả lại, chúng tôi còn có nhiều chuyện muốn hỏi dì đấy. Dù sao dì ở Tu Hà đã lâu, cũng quen thuộc nơi này. Sau này Tề Phong mở công ty mới, tôi vẫn cần thêm sự giúp đỡ của dì”.
Lúc này, khóe miệng Tề Phong nhếch lên, lộ vẻ giễu cợt, nới với Tiêu Chính Văn: “Tiêu Chính Văn, cậu cũng đi cùng đi, thêm một miệng ăn thôi ấy mà”.
Khi nghe nói Tiêu Chính Văn sẽ đi cùng mình, Từ Phân lập tức lắc đầu nói: “Không được, không được! Cậu ta không được đi! Cậu ta là cái thá gi chứ, không đủ tư cách ăn tối cùng chúng ta!”
“Không sao đâu dì ba, cùng đi đi. Vừa hay, tôi có một số việc muốn hỏi Tiêu Chính Văn”, Tề Phong cố ý nói.
Hắn có thể hỏi Tiêu Chính Văn cái gì chứ, là hắn cố ý làm bẽ mặt Tiêu Chính Văn thì có.
Giẫm lên rồi sỉ nhục người khác, thật sự đã!
Từ Phân tỏ vẻ lo lắng, vẫn còn muốn tranh luận gì đó, nhưng Tiêu Chính Văn ở một bên nói: “Được thôi, cảm ơn ý tốt của anh Tề. Tối nay, chúng tôi nhất định sẽ tới”.