Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn Chương 1-340 Bổ Sung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 264: Mày nghĩ mình sẽ chết thế nào?


Dứt lời, Tần Hạo mở màn hình video trên điện thoại.


Trong hình, ống kính đang đi, thoáng chốc đã đến phòng ngủ!


Điều đầu tiên thu hút tầm mắt là một chiếc giường lớn màu trắng, mà trên giường có một người phụ nữ đang nằm.


Ống kính từ xa đến gần, từ đôi chân nhỏ thon dài trắng nõn của người phụ nữ nhìn thẳng lên, sau đó là vòng eo yêu kiều, lại hướng lên trên chính là gương mặt tuyệt đẹp kia.


Khương Vy Nhan!


Là Khương Vy Nhan!


VietWriter


Lúc nhìn thấy cảnh này, cả người và đầu óc Tiêu Chính Văn đều mơ hồ, hai con mắt giận dữ sắp nứt ra, toàn thân bỗng nhiên bộc phát ra sát khí ngập trời!


Tại sao Khương Vy Nhan lại ở đây?


Tại sao?


Ngay sau đó, trong ống kính xuất hiện gương mặt khiến người khác vô cùng chán ghét và căm phẫn của Đỗ Hạo Hiên, hắn cầm điện thoại, nhìn vào ống kính nằm nghiêng bên cạnh Khương Vy Nhan, cười như khoe khoang: “Ha ha ha! Tiêu Chính Văn, anh không ngờ chứ gì? Người phụ nữ của anh, bây giờ đang nằm bên cạnh tôi! Nào, tôi cho anh xem, hôm nay cô ta mặc cái gì”.


Nói xong, Đỗ Hạo Hiên cố ý đưa tay trêu chọc, chậm rãi vén chiếc áo khoác phong phanh trên người Khương Vy Nhan ra.


“Ôi, người phụ nữ như vậy thật là quá đẹp, đúng là báu vật…Tiêu Chính Văn, bình thường hai người có thân mật không? Sao tôi cảm giác hình như Khương Vy Nhan rất lâu rồi không được đàn ông vuốt ve… Làn da non mịn này, phủi nhẹ là có thể vỡ, chậc chậc chậc…”


Theo sự rung lắc của màn hình, rất nhanh áo khoác ngoài cùng của Khương Vy Nhan đã bị cởi ra, lộ áo lót ren màu đen bên trong!


“Nàng thỏ… vậy mà cô ta lại mặc bộ đồ lót Nàng thỏ mà tôi đã tặng… không ngờ, cô ta lại mặc lên…”


Đỗ Hạo Hiên cố ý hét lớn, tỏ ra rất phấn khích!


Lúc nhìn đến đây, nắm đấm của Tiêu Chính Văn đã kêu lên răng rắc, trong đôi mắt, con ngươi sáng phản chiếu ra sát khí như sóng thần Yamamoto!


Toàn bộ tầng khách sạn Khải Duyệt này đều bị che phủ bởi sát khí ngập trời trên người Tiêu Chính Văn!


Trong khoảnh khắc đó, Tần Hạo, Âm Sơn Tam Hổ, Đỗ Tình Tuyết và mấy chục tên vệ sĩ mặc vest đen đang vội vã xông vào đều cảm thấy người mình như đang ở nơi mênh mông cuồn cuộn, bấp bênh không ổn định!





Đọc nhanh ở VietWriter


Âm Sơn Tam Hổ lập tức đứng ra, chắn trước mặt Tần Hạo, sắc mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn – người lúc này sát khí đã ngút trời!


Trong hình ảnh video, Đỗ Hạo Hiên hít mạnh phía sau Khương Vy Nhan, cười nói: “Mùi rất tuyệt đấy! Tiêu Chính Văn, tôi tính xem… khách sạn Hilton cách khách sạn Khải Duyệt khoảng mười lăm phút đường đi, tôi cho anh mười lăm phút! Sau mười lăm phút, nếu anh không xuất hiện, thì người phụ nữ của anh sẽ trở thành vật dưới thân Đỗ Hạo Hiên tôi đấy! Hãy nhớ, anh chỉ có mười lăm phút thôi, hãy tận hưởng sự giày vò của Âm Sơn Tam Hổ đi…”


Dứt lời!


Video ngắt quãng!


Tần Hạo cũng cười nhạt, nhìn vẻ mặt điên tiết của Tiêu Chính Văn, cười nói: “Ô ô, đây là giận rồi sao? Ánh mắt đáng sợ này, khí thế này, người không biết còn cho rằng mày là tướng soái thống lĩnh hàng triệu đại quân đấy!”


Hắn vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn gầm lên giận dữ: “Mày, đáng chết!”


Ầm!


Bỗng nhiên, sát khí ngút trời, bùng nổ ra tựa như hạt nhân.


Tiêu Chính Văn cử động, một quyền mang theo áp lực khủng khiếp đập về phía Tần Hạo!


Tốc đó rất nhanh, giống như tia chớp!


Âm Sơn Tam Hổ đứng mũi chịu sào, cảm nhận được hơi thở tàn sát vô cùng cuồng nộ trên người Tiêu Chính Văn!


“Muốn chết! Trước mặt ba anh em Âm Sơn Tam Hổ chúng tôi mà cũng dám làm xằng làm bậy!”


Giây tiếp theo, Âm Sơn Tam Hổ cũng ra tay!


Một cước một quyền của bọn họ, mang theo ý định giết người mãnh liệt!


Một tên binh vương cấp bốn sao, hai tên binh vương cấp ba sao!


Thực lực như vậy, nhìn khắp Tu Hà đều là người vô địch!


Cho dù là ở tỉnh cũng đủ để xưng bá một phương!


Tần Hạo đứng phía sau Âm Sơn Tam Hổ, mặt nở nụ cười nhạt giễu cợt tàn bạo!


Trong mắt anh ta, con chó hoang như Tiêu Chính Văn, dám không tự lượng sức mình, đấu với Âm Sơn Tam Hổ, đúng là hành động tự tìm đường chết!


Bởi vì, Tần Hạo chính mắt nhìn thấy, Âm Sơn Tam Hổ đã từng mở ra một đường máu khi bị một nghìn người truy bắt!


Cảnh tượng như vậy, cả đời này Tần Hạo cũng không thể nào quên được!


Quả thật chính là ác ma cuồng giết người!


Nắm đấm của Đại Hổ trong Âm Sơn Tam Hổ tựa như đạn pháo, đập mạnh vào ngực Tiêu Chính Văn!


Nếu là người bình thường, cho dù là lính đặc chủng mà trúng cú đấm này cũng sẽ vỡ tim, chết trong chớp mắt!


Nhưng!


Cảnh tượng khiến hắn kinh hoàng đã xảy ra!


Tiêu Chính Văn không thèm tránh né!


Anh giơ thẳng tay, biến quyền thành chưởng, bóp chặt nắm đấm như đạn pháo!


Sau đó, trong ánh nhìn vô cùng kinh hoảng của Âm Sơn Đại Hổ, bàn tay Tiêu Chính Văn siết chặt, rắc rắc, trong nháy mắt, nắm đấm của Đại Hổ bị bóp nát, máu thịt be bét!


Bịch!


Ngay sau đó, Tiêu Chính Văn vung nắm tay trái ra, một quyền như sấm chớp đánh mạnh vào cằm của Âm Sơn Đại Hổ!


Ầm!


Âm Sơn Đại Hổ bị đánh bay thẳng ra ngoài mấy mét, đụng vào một cột đá to, cả cột đá lập tức vỡ nát!


Mà Âm Sơn Đại Hổ cũng cảm nhận được xương cột sống của mình chịu xung kích, phút chốc gãy lìa, hắn gào lên đau đớn thảm thiết!


Sau đó, toàn thân hắn ngã xuống, phun mạnh ra mấy ngụm máu tươi, ngã trong vũng máu, không thể cử động!


Một chiêu!


Một chiêu đã giết chết một người có thực lực binh vương cấp bốn sao!


Cảnh tượng này!


Khiến xung quanh chấn động!


Âm Sơn Nhị Hổ và Tam Hổ còn lại, sau khi nhìn thấy đại ca của mình bị giải quyết bằng một chiêu, mắt giận đến sắp nứt toác ra, gầm lên một tiếng, rút dao găm và dao hổ bên hông ra, liều chết lao về phía Tiêu Chính Văn!


“Chết đi!”


Hai người gào lên giận dữ, xông về phía Tiêu Chính Văn từ hai hướng!


Nhưng!


Trong mắt Tiêu Chính Văn là một ngọn lửa giận long trời lở đất!


Lúc này anh giống như Tu La bước ra từ địa ngục!


Anh giơ tay lên, tay phải phóng thẳng ra con dao quân đội năm cạnh, phập một tiếng, xuyên qua bụng của Âm Sơn Nhị Hổ, máu bắn tung tóe, trước sau xuyên thấu.


Âm Sơn Nhị Hổ cúi đầu nhìn lỗ máu ở ngực mình, miệng nôn ra máu, hai mắt trợn tròn, nhìn Tiêu Chính Văn chằm chằm với ánh mắt không dám tin, để lại một câu: “Anh… anh là chiến thần sao?”


Ầm!


Âm Sơn Nhị Hổ ngã phịch xuống vũng máu, chết thảm thương!


Lúc này, Âm Sơn Tam Hổ đã liều chết xông đến bên cạnh Tiêu Chính Văn, dao găm trong tay hung hăng cứa vào cổ Tiêu Chính Văn!


Đòn này của hắn đủ để anh đầu lìa khỏi xác!


Nhưng!


Trong nháy mắt!





Lúc này Âm Sơn Tam Hổ không ngừng dập đầu xuống đất khiến nền gạch nứt vỡ, đầu hắn cũng lẫn lộn máu thịt!


Bởi vì ánh mắt đó đã khiến Âm Sơn Tam Hổ hoàn toàn mất đi ý định phản kháng.


Trong nháy mắt đó, hình như hắn đã nhìn thấy kết cục chết chóc của mình!


Chỉ có cầu xin mới có thể có một con đường sống!


Ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Chính Văn nhìn Âm Sơn Tam Hổ quỳ dưới đất không ngừng dập đầu van xin, trong tay cầm một con dao quân đội năm cạnh, đuôi dao có xiềng xích thép ròng, lại mang theo chút máu!


Sau đó, ánh mắt sâu xa của anh nhìn sang Tần Hạo sớm đã bị dọa ngã ngồi trên ghế, toàn thân run rẩy, người đầy mồ hôi lạnh với vẻ mặt đầy sát khí, trầm giọng nói: “Mày nghĩ mình sẽ chết thế nào?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK