Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn Chương 1-340 Bổ Sung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 283: Đại sư Lưu? Quỳ xuống!


Tiêu Chính Văn nhíu mày, cả người dần tỏa ra sát khí lạnh lùng, nói: “Tôi chính là Tiêu Chính Văn đây”.


Người đàn ông trung niên mặc đồ Thái Cực màu trắng kia chậm rãi đứng dậy, mỉm cười, đứng chắp tay sau lưng, nói: “Xin tự giới thiệu, tôi là đại sư Lưu Quốc Bảo ở tỉnh”.


Ở tỉnh? Đại sư Lưu?


Tiêu Chính Văn nhíu chặt mày, xem ra Đỗ Tình Tuyết không lừa anh.


Không ngờ người nhà họ Tần cử đến hành động cũng nhanh thật.


VietWriter


Đúng lúc này, Na Na nhìn thấy Tiêu Chính Văn trở về, cô bé vẫy bàn tay nhỏ bé, cười lanh lảnh, hét lên: “Bố ơi, chú này mua cho Na Na nhiều đồ ăn và đồ chơi lắm”.


Tiêu Chính Văn cười nhạt, bước lên mấy bước, bế Na Na lên, véo nhẹ cái mũi cô bé, sau đó bước tới trước mặt Khương Vy Nhan đang ngồi trên sofa, đưa Na Na cho cô, nói: “Mẹ con em ra ngoài chờ một lát nhé, anh và đại sư Lưu này có chút chuyện cần bàn bạc”.


Khương Vy Nhan bế Na Na, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.


Cô nhìn Tiêu Chính Văn, lại hỏi với vẻ vô cùng lo lắng: “Tiêu Chính Văn, thực sự không sao chứ?”


Tiêu Chính Văn lắc đầu, xoa mái tóc Khương Vy Nhan, nói: “Không sao đâu, em với Na Na ra ngoài trước đi”.


Khương Vy Nhan gật đầu, bế Na Na, đang định đi thì bị hai người đàn ông mặc đồ luyện công màu trắng chìa tay ra ngăn lại.


Đại sư Lưu gật đầu, vẫy tay một cái, hai người đàn ông kia mới cho đi.


Khương Vy Nhan bế Na Na ra khỏi sân nhỏ, nhìn thấy Tống Hậu Lượng đang chờ ở ngoài cổng.


“Tiểu thư Khương, cô và cháu không sao chứ?”, Tống Hậu Lượng hỏi với vẻ rất quan tâm.


Khương Vy Nhan nghi ngờ nhìn Tống Hậu Lượng trước mặt, anh ta mặc đồng phục thanh tra, nhìn có vẻ chức vụ cũng không nhỏ.


Cô còn tưởng Tiêu Chính Văn gây chuyện gì, run rẩy hỏi: “Anh là?”





Đọc nhanh ở VietWriter


“À, tôi là Tống Hậu Lượng, tổng tư lệnh của Tổng Cục chấp pháp Tu Hà”, Tống Hậu Lượng lập tức tự giới thiệu.


Khương Vy Nhan sững sờ, tổng tư lệnh của Tổng Cục chấp pháp Tu Hà?


“Chào anh, chào anh, tổng tư lệnh Tống, sao anh lại ở đây? Chồng tôi gây chuyện gì sao?”, Khương Vy Nhan lo lắng hỏi.


Hôm nay, đám người kia đột ngột xông vào nhà, đã khiến Khương Vy Nhan hết cả hồn.


Bây giờ, tổng tư lệnh Tống của Tổng Cục chấp pháp Tu Hà lại đứng ở ngoài cổng, điều này không khỏi khiến Khương Vy Nhan nghi ngờ Tiêu Chính Văn đã gây chuyện gì đó ở bên ngoài.


Tống Hậu Lượng vội vàng giải thích: “Tiểu thư Khương, cô hiểu lầm rồi, tôi chỉ đưa anh Tiêu về thôi. Hiện đang có một vụ án cần anh Tiêu phối hợp điều tra. Không có chuyện gì đâu, cô đừng hiểu lầm, cũng đừng lo lắng”.


Khương Vy Nhan nghe thấy thế mới thở phào nhẹ nhõm, hơi cúi người với Tống Hậu Lượng, sau đó nhìn về phía sân nhỏ với vẻ mặt lo lắng.


“Mẹ ơi, bố sẽ không sao chứ ạ?”


Na Na tuy còn nhỏ, nhưng lần này cô bé cũng cảm nhận được không khí trong sân nhỏ có gì đó khác lạ, nên cũng hơi lo lắng cho Tiêu Chính Văn.


Khương Vy Nhan cố nặn ra nụ cười, nói: “Con đừng lo, chắc chắn bố con sẽ không sao đâu, đó đều là bạn của bố”.


Tống Hậu Lượng đứng ở bên cạnh cũng không tìm được đề tài gì để nói chuyện, bèn cười khẽ một tiếng, nói: “Phải đấy, chắc chắn anh Tiêu không sao đâu, tiểu thư Khương không cần lo lắng”.


Còn lúc này, trong sân nhỏ.


Bầu không khí vô cùng căng thẳng.


Lưu Quốc Bảo nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ mặt lạnh lùng, rót một chén trà, uống một ngụm, ung dung nói: “Tôi nhận lệnh của nhà họ Tần, đến xem cậu có đúng là có thực lực hay không. Nếu thực lực không đủ, thì hôm nay, cậu và cả vợ con cậu đều phải đền mạng cho Âm Sơn Tam Hổ! Nếu thực lực mạnh thì ý của gia chủ nhà họ Tần là ông ấy yêu mến tài năng, muốn chiêu mộ cậu làm việc cho nhà họ Tần”.


Tiêu Chính Văn khẽ cười, nhìn mười mấy người đàn ông mặc đồ luyện công xung quanh, nói: “Có vẻ như hôm nay mà tôi không đánh vài chiêu với ông thì không ra được khỏi chỗ này nhỉ?”


Lưu Quốc Bảo mỉm cười, gật đầu nói: “Cậu nói đúng rồi đấy, vậy nên cậu chọn cái gì? Tự tử luôn ở đây hay là thử so chiêu với tôi?”


“Nhưng hôm nay, bất kể cậu có làm gì thì cũng phải chết ở đây”.


“Dù gì tôi cũng đã nhận tiền của Tam Hổ trong Âm Sơn Tam Hổ”.


Tiêu Chính Văn nhíu mày, nói: “Có vẻ đại sư Lưu thấy thực lực của tôi còn yếu nhỉ? Chắc chắn thắng tôi chứ gì?”


Lưu Quốc Bảo mỉm cười, nhìn Tiêu Chính Văn một lượt, lắc đầu đáp: “Này chàng trai, tôi có thể đại khái nhìn ra được thực lực của cậu, không được tốt lắm. Tuy không biết Đại Hổ và Nhị Hổ của Âm Sơn Tam Hổ chết trong tay cậu kiểu gì, nhưng tôi có thể chắc chắn một điều, hôm nay cậu sẽ chết ở đây”.


Dứt lời, Lưu Quốc Bảo nở nụ cười nhạt.


Tiêu Chính Văn bật cười, khí thế trên người lập tức bùng phát, vô cùng lạnh lùng, anh nhìn chằm chằm Lưu Quốc Bảo với ánh mắt lạnh lẽo, hỏi ngược lại: “Ông nói là tôi sẽ chết ở đây sao?”


“…”


Sắc mặt Lưu Quốc Bảo kinh hãi, chén trà trong tay lập tức rơi xuống đất.


Cái này…


Ông ta bị khí thế đột nhiên bùng phát trên người Tiêu Chính Văn làm cho chấn động.


Khí thế mạnh quá, khủng khiếp quá!


Luồng sát khí như Tu La kia khiến Lưu Quốc Bảo thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào đối phương, chân cũng bắt đầu run lẩy bẩy.


Mười mấy người đàn ông mặc đồ luyện công màu trắng xung quanh vốn định xông lên, nhưng lại bị khí thế trên người Tiêu Chính Văn làm cho sợ hãi lùi lại, phun ra mấy ngụm máu tươi.


Chứng kiến cảnh tượng này, Lưu Quốc Bảo suýt nữa hồn vía lên mây!


Khí thế này đủ để khiến người ta phun máu!


Đây còn là người sao?


“Cậu… cậu là ai? Sao cậu lại có khí thế khủng khiếp như vậy?”


Lưu Quốc Bảo không còn bình tĩnh được nữa, gồng hết sức mình để chống lại luồng áp lực tới từ người Tiêu Chính Văn, ngay cả nói chuyện cũng bắt đầu ấp a ấp úng!


“Quỳ xuống!”


Tiêu Chính Văn tức giận hét lên, thanh thế như rồng gầm!


Hai chữ đơn giản, nhưng mang theo lực sát thương khủng khiếp, khiến Lưu Quốc Bảo phịch một tiếng, lập tức quỳ xuống.


Trong khoảnh khắc quỳ xuống, ông ta sững sờ cả người.


Tốt xấu gì ông ta cũng có thực lực của một quân vương chuẩn hàng đầu!


Vậy mà đứng trước cậu thanh niên này, ông ta còn không chống nổi hai chữ?


Lưu Quốc Bảo muốn đứng dậy, nhưng hai chân cứ run lẩy bẩy, khiến ông ta không thể nào đứng lên được.


Đây là sự sợ hãi đến từ tận linh hồn!


“Cậu… rốt cuộc cậu là ai? Thực lực mạnh như vậy, tại sao cậu lại lựa chọn ẩn mình ở một nơi nhỏ bé như nhà họ Khương?”, Lưu Quốc Bảo đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt vô cùng sợ hãi, hai mắt trợn trừng.


Còn Tiêu Chính Văn chắp tay sau lưng, đứng trước mặt Lưu Quốc Bảo, lạnh lùng nói: “Ông còn chưa có tư cách được biết tôi là ai. Hôm nay, tôi sẽ không giết ông, ông về nói với gia chủ nhà họ Tần, nếu ông ta còn cử người đến làm phiền vợ con tôi, hoặc có bất cứ hành động nào không phải với vợ con tôi, thì Tiêu Chính Văn tôi nhất định sẽ tới tận tỉnh, khiến nhà họ Tần vĩnh viễn biến mất trên đời này!”


Ầm!





Ôi trời!


Tống Hậu Lượng há hốc miệng.


Còn bên này, Tiêu Chính Văn đã bước ra ngoài cổng, nhìn Khương Vy Nhan, mỉm cười dịu dàng: “Vy Nhan, không sao nữa rồi”.


Vẻ mặt Khương Vy Nhan hoài nghi, quay đầu nhìn đám người đang bỏ chạy kia, sau đó hỏi với vẻ hơi lo lắng: “Anh… đánh bọn họ à? Sao bọn họ chạy như gặp phải ma thế nhỉ?”


Tiêu Chính Văn nhún vai, nói: “Anh có làm gì đâu, chắc là tại anh nhắc đến tên của thiếu tá Hàn Lợi Dân”.


Khương Vy Nhan nhướng đôi lông mày lá liễu, nghi ngờ nói: “Thực sự là vậy sao? Tiêu Chính Văn, sao em cảm thấy trên người anh có rất nhiều chuyện mà em không biết nhỉ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK