Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn Chương 1-340 Bổ Sung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 195: Cảnh cáo Khương Mỹ Nghiên


Khi Mã Kim Long nhìn thấy lính tuần tra mặc đồng phục thì hoảng loạn!


Hắn hoàn toàn sợ hãi!


Trán hắn toát mồ hôi lạnh, đôi chân run lẩy bẩy!


“Thưa các vị, tôi đi nhầm, đi nhầm phòng rồi, có duyên gặp lại, à không không, không bao giờ gặp lại”.


Mã Kim Long vội vã cúi đầu, gật đầu lia lịa rồi khom lưng lui ra ngoài!


Nhưng ở sau lưng hắn, có hai người lính tuần tra mặc đồng phục đã chặn ngay ở cửa!


VietWriter


“Cút vào trong!”


Lính tuần tra gào lên và đá thẳng vào mông đám người Mã Kim Long.


Bọn chúng lập tức bay thẳng vào phòng bệnh, quỳ rạp xuống đất, lộ vẻ đầy căng thẳng và hoảng sợ.


“Tôi sai rồi! Tôi thực sự đã sai rồi! Thưa các anh, tôi vừa đi nhầm phòng, thật sự là tôi đã đi nhầm phòng, xin các anh tha cho chúng tôi…”


Sau khi Mã Kim Long quỳ xuống liền khóc sướt mướt, hoàn toàn không còn vẻ kiêu ngạo như lúc nãy vừa đá cửa.


Mười mấy tên đàn em đang quỳ sau lưng hắn cũng bật khóc nức nở.


Lúc này Tống Hậu Lương đứng bật dậy, gương mặt u ám nhìn chằm chằm mấy người Mã Kim Long đứng trước mặt, tức giận mắng: “Mã Kim Long! Sao cậu lại ở đây?”


Mã Kim Long nhướng mày, nghe thấy có người gọi mình, trong lòng hoảng hốt vội nhìn qua thì thấy Tống Hậu Lượng vô cùng cao lớn đang đứng trước mặt.


Khắp người hắn chợt toát mồ hôi lạnh!


Trời ơi!





Đọc nhanh ở VietWriter


Đây chẳng phải là tổng tư lệnh Tống sao?


Vậy mà anh ta lại ở đây…


Trong đầu Mã Kim Long chợt trống rỗng, hắn liếc nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa thản nhiên uống trà, không sai, người đàn ông trên sofa là mục tiêu mà Khương Mỹ Nghiên muốn hắn đích thân đi dạy dỗ một trận.


Nhưng bây giờ, người đàn ông đó lại có thể ngang vai vế với tổng tư lệnh Tống…


Mã Kim Long nhanh chóng phản ứng lại!


Sau một giây, hắn quỳ rạp xuống đất, liên tục dập đầu xuống đất gào khóc: “Tổng tư lệnh Tống, tôi sai rồi, tôi thật sự chỉ đi ngang qua, tôi cũng không biết tổng tư lệnh Tống cũng ở đây… Xin lỗi, xin lỗi, làm phiền cuộc nói chuyện của hai người rồi, tôi xin phép đi trước….”


Dứt lời, Mã Kim Long còn tưởng mình đã lừa gạt trót lọt rồi!


Nhưng!


Tiếng hét nổi giận như lôi đình vang lên, Tống Hậu Lượng phẫn nộ nói: “Mã Kim Long! Cậu đang đánh trống lảng với ai vậy hả?”


Thình thịch!


Tiếng hét giận dữ này dọa Mã Kim Long sợ mềm nhũn chân, hắn lại quỳ phịch xuống!


“Thành thật khai báo, là ai bảo mấy người tới đây!”


Tống Hậu Lượng hỏi.


Anh ta nhận ra Mã Kim Long vì đã từng bắt hắn vài lần và cũng từng tha cho hắn nhiều lần.


Nhưng tên này đến chết cũng không thay đổi!


Vừa nãy anh ta đang bàn với Tiêu Chính Văn về vấn đề an ninh của bệnh viện, Khương Vy Nhan và Na Na đã chuyển qua phòng bệnh khác.


Suy cho cùng, đột nhiên xảy ra chuyện sát thủ khiến mọi người lo lắng đối phương sẽ cử người tới lần nữa nên trước hết cứ để Khương Vy Nhan và Na Na chuyển sang phòng bệnh khác!


Không ngờ tên Mã Kim Long này lại tự mình chui vào miệng hổ!


Mã Kim Long bỗng khóc không ra nước mắt gào lên: “Tổng tư lệnh Tống, tôi thật sự chỉ là đi ngang qua thôi…”


“Người đâu! Tới dẫn cậu ta đi! Thẩm vấn gắt gao vào! Không thành thật nói rõ thì không thả ra!”, Tống Hậu Lượng ra lệnh.


Trong giây lát, vài người lính tuần tra tới còng tay Mã Kim Long đưa đi thẩm vấn.


Lúc này, Mã Kim Long thật sự hoảng sợ, lập tức hét lớn: “Tôi nói, tôi nói, là Khương Mỹ Nghiên của nhà họ Khương bảo tôi tới đây, cô ta chỉ muốn tôi dạy dỗ hai người, khiến họ ở lại bệnh viện thêm vài ngày nữa. Tổng tư lệnh Tống, tôi… tôi chỉ là nhẹ dạ cả tin vào lời của người khác, giờ tôi nói ra rồi thì có được xem như lập công rồi không?”


Tống Hậu Lượng lạnh lùng nhìn Mã Kim Long, đồng thời xoay người, cung kính nhìn Tiêu Chính Văn đang ngồi trên ghế sofa và hỏi: “Anh Tiêu, anh muốn xử lý như nào?”


Soạt!


Giờ phút này, Mã Kim Long và đám đàn em đang quỳ phía sau đều sững sờ chết lặng!


Tổng tư lệnh Tống vậy mà lại đối xử cung kính với người đàn ông trẻ tuổi đó như thế…


Không phải Khương Mỹ Nghiên nói rằng đó chỉ là một thằng ở rể vô dụng thôi sao?


Rốt cuộc là chuyện gì đây?


Tiêu Chính Văn lạnh lùng nghiêm nghị nhìn Mã Kim Long, ánh mắt này dọa Mã Kim Long sợ chết khiếp, hắn chợt cảm nhận được sát khí tuôn ra tựa như sóng thần núi lở từ trên người anh.


Mã Kim Long vội cúi đầu, cả người đều run rẩy vì hoảng sợ!


“Mấy người tự xử lý đi”.


Tiêu Chính Văn thản nhiên nói, sau đó anh đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.


Vừa ra khỏi phòng bệnh, gương mặt Tiêu Chính Văn bị bao phủ bởi luồng sát khí lạnh thấu xương!


Khương Mỹ Nghiên!


Đúng là lòng dạ độc ác!


Cô đã dám ra tay với Khương Vy Nhan, vậy thì đừng trách tôi vô tình!


Sau đó, Tiêu Chính Văn bắt xe tới công ty nhà họ Khương, lập tức đi thẳng qua quầy lễ tân tới văn phòng của phó tổng giám đốc công ty!


Lúc này, tất cả nhân viên trong khu vực làm việc nhìn thấy Tiêu Chính Văn xông vào đều hiếu kỳ đi theo sau, nhao nhao bàn tán!


Tiêu Chính Văn đạp mạnh cửa văn phòng của Khương Mỹ Nghiên!


Rầm!


Cả cánh cửa vỡ tung!


Trong phòng làm việc, Khương Mỹ Nghiên đang ân ái lời ngon tiếng ngọt với Ngô Khoan Nghiệp chợt bị dọa sợ!


Khuôn mặt cô ta lập tức trở nên u ám khi ánh mắt hoảng sợ của cô ta nhìn thấy người đang đứng ở cửa là Tiêu Chính Văn. Cô ta lạnh lùng đứng bật dậy, hung dữ chỉ Tiêu Chính Văn và gào lên: “Tiêu Chính Văn! Anh điên rồi hả? Anh biết mình đang làm gì không? Đây là công ty của nhà họ Khương đó! Anh cút đi cho tôi! Cút!”


Khương Mỹ Nghiên hoàn toàn nổi giận!


Tên Tiêu Chính Văn này lại dám đá cửa phòng làm việc của cô ta!


Quá đáng ghét!





Tiêu Chính Văn này không phải là kẻ ở rể vô dụng của nhà họ Khương hay sao?


Sao hôm nay lại kiêu ngạo như này?


Nhưng những lời bàn tán của nhân viên xung quanh khiến Khương Mỹ Nghiên cảm thấy mất mặt, cô ta chỉ tay vào Tiêu Chính Văn đang định quay người rời đi, rồi mắng chửi: “Tiêu Chính Văn! Ý anh là gì? Anh dám đe dọa tôi sao? Anh dựa vào đâu mà dọa tôi cơ chứ? Tôi là phó tổng giám đốc của công ty nhà họ Khương! Anh có tin tôi khiến anh không ra khỏi được công ty hay không?”


Tiêu Chính Văn dừng chân, xoay người lại, lạnh lùng nhìn Khương Mỹ Nghiên, nói: “Vậy sao? Vậy tôi rất muốn xem, cô sẽ khiến tôi không ra khỏi công ty bằng cách nào”.


“Anh! Anh muốn chết hả?”


Khương Mỹ Nghiên nổi giận, lập tức gọi điện cho bộ phận bảo vệ và hét lên: “Cút hết qua đây cho tôi! Tiêu Chính Văn coi trời bằng vung, đe dọa phó tổng giám đốc của công ty, tôi muốn các người lập tức có mặt ở văn phòng của tôi rồi ném anh ta ra ngoài!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK