“Rõ!”
Vương Truyền Minh lập tức nghiêng người nhường đường, các cán bộ cấp cao của Sở chỉ huy quân đội Tu Hà cùng với những “con cá mập” trong giới kinh doanh phía sau, tất cả đều nghiêng người nhường đường.
VietWriter
Tiêu Chính Văn xuyên qua đám người, đến căn phòng đang nhốt Ninh Dương.
Lúc này, Ninh Dương đang nằm trên giường, hai tay hai chân đã được cứu thương, nhưng bị còng tay chân, khóa vào thành giường.
Xung quanh giường bệnh còn có hai binh lính mang súng đeo tai nghe, chấp hành việc canh giữ.
Cửa phòng bệnh mở ra, Vương Truyền Minh cùng với Tiêu Chính Văn bước vào, nháy mắt ra hiệu với hai binh lính kia.
Hai binh lính đứng nghiêm chào Vương Truyền Minh và Tiêu Chính Văn, sau đó rời khỏi phòng, tiện tay đóng cửa lại.
Ninh Dương đang nằm trên giường bệnh, không thể động đậy.
Đọc nhanh ở VietWriter
Thấy Tiêu Chính Văn bước vào, vẻ mặt anh ta vô cùng hoảng hốt, giãy dụa muốn ngồi dậy, nước mắt giàn giụa gào lên: “Tiêu Chính Văn, tôi xin anh hãy tha cho nhà họ Ninh, tha cho em gái tôi. Anh muốn làm gì tôi cũng được, tôi chấp nhận hết, tôi xin anh đấy…”
“Láo toét! Ninh Dương, cậu có biết người đứng trước mặt cậu là ai không?”
Vương Truyền Minh lạnh lùng quát, ánh mắt như muốn giết người.
Cả người Ninh Dương run lên, bỗng tỉnh táo lại, nhìn Tiêu Chính Văn với ánh mắt không dám tin, vừa hối hận vừa bất đắc dĩ, anh ta cúi đầu, nói: “Kẻ có tội Ninh Dương ra mắt chủ soái Bắc Lương…”
Chủ soái Bắc Lương!
Cả đời này Ninh Dương cũng không tin người trước mặt anh ta lại là chủ soái Bắc Lương.
Tàn dư của nhà họ Tiêu đã biến mất năm năm, năm năm sau lại chính là chủ soái Bắc Lương uy danh chấn động Hoa Quốc.
Là người dưới một người, trên cả vạn vạn người!
Tiêu Chính Văn nhìn Ninh Dương với ánh mắt lạnh lùng, nói: “Ninh Dương, anh có biết tôi đến làm gì không?”
Ninh Dương gật đầu, đáp: “Tôi biết, tôi hành hạ sỉ nhục vợ con của chủ soái, vốn là tội chết, nhưng tôi cầu xin chủ soái tha cho nhà họ Ninh, tha cho em gái tôi. Em tôi còn trẻ, vẫn đang tuổi xuân tươi đẹp… Con bé cũng từng là người yêu của anh mà…”
Nói đến đoạn cuối, Ninh Dương gần như đau đớn không thiết sống nữa, khóc nấc lên.
Nhưng Tiêu Chính Văn chỉ lạnh lùng nhìn anh ta, hỏi vặn lại: “Người yêu? Ninh Dương, anh cảm thấy Ninh Kỳ Nhi đối với tôi còn gì đáng để lưu luyến sao? Cái chết của bố mẹ tôi có liên quan đến Ninh Kỳ Nhi, liên quan đến nhà họ Ninh các người! Tự tử đi, vì những người khác của nhà họ Ninh!”
Dứt lời, Tiêu Chính Văn rút một khẩu súng ở thắt lưng ra, ném xuống trước mặt Ninh Dương.
Ninh Dương nhìn khẩu súng, lại nhìn Tiêu Chính Văn đã xoay người rời đi, nước mắt lã chã.
Cuối cùng, anh ta run rẩy cầm khẩu súng lên…
Ngoài cửa.
Tiêu Chính Văn và Vương Truyền Minh đứng cạnh nhau, trong phòng bệnh phía sau, một tiếng đoàng vang lên…
Vương Truyền Minh vẻ mặt áy náy, nói: “Chủ soái Tiêu, tôi thay mặt chủ soái Từ xin lỗi cậu, không ngờ chiến khu Đông Nguyên chúng tôi lại có kẻ ngông cuồng như vậy, để xảy ra chuyện thế này, mong chủ soái Tiêu rộng lượng bỏ qua, không vì chuyện này mà thù ghét chiến khu Đông Nguyên”.
Tiêu Chính Văn quay đầu, nhìn Vương Truyền Minh, nói: “Ông về nói với Từ Kiêu Long, chỉ có lần này thôi, không có lần sau đâu!”
Dứt lời, Tiêu Chính Văn cất bước rời khỏi Sở chỉ huy quân đội Tu Hà!
“Na Na, đừng quậy nữa, cả đêm qua bố con chưa được nghỉ, để bố con nghỉ chút đi”, Khương Vy Nhan bĩu môi, cố ý tức giận nói.
“Vâng ạ”, Na Na cũng bĩu môi, tay ôm con búp bê, nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ mất mát, nói: “Bố nghỉ ngơi đi ạ, Na Na không làm phiền bố nữa”.
Tiêu Chính Văn xoa đầu Na Na, cười đáp: “Bố không mệt, bố chơi với Na Na thêm lúc nữa nhé”.
“Thật không ạ? Thế thì tốt quá…”, Na Na vui vẻ khua chân múa tay.
Khương Vy Nhan bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng nụ cười trên mặt càng rạng rỡ hơn.
Nhưng đúng lúc này, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy mạnh ra, khiến ba người bên trong đều giật mình quay lại nhìn.