“Chị….”, Khương Vy Nhan có chút rụt rè, bàn tay nhỏ bé vội vàng rút ra khỏi tay của Tiêu Chính Văn.
Khương Mỹ Nghiên đi tới, sắc mặt lạnh lùng nhìn Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn, nói: “Hai người có biết đây là nơi nào không? Mau đi đi, đừng khiến nhà họ Khương mất mặt nữa! Nếu như làm ảnh hưởng đến việc hợp tác của tôi và tập đoàn Lợi Dân, hai người có chịu trách nhiệm được không!”
Đối mặt với khí thế mạnh mẽ của Khương Mỹ Nghiên, Khương Vy Nhan vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, thiếu tự tin, vẻ mặt căng thẳng, cô liếc nhìn Tiêu Chính Văn, nói: “Tiêu Chính Văn, hay là chúng ta đi đi?”
Nhưng Tiêu Chính Văn lại nói: “Nếu đã đến rồi thì chẳng có lý do gì để đi cả, biết đâu tập đoàn Lợi Dân chọn em thì sao?”
Nghe xong câu này, trong lòng Khương Vy Nhan hơi sửng sốt.
Cô vốn dĩ chẳng hi vọng gì cả.
Bây giờ ở Tu Hà có bao nhiêu thế gia quyền quý, còn có các công ty, doanh nghiệp lớn nhỏ, cô chỉ là một cô gái nhỏ bé yếu ớt, dựa vào đâu mà tập đoàn Lợi Dân lại chọn cô chứ?
“Gì cơ?”, Khương Mỹ Nghiên cười lạnh hai tiếng, cô ta nhíu mày sau đó chế nhạo: “Tiêu Chính Văn, không phải anh đang nằm mơ đấy chứ? Tập đoàn Lợi Dân sẽ chọn hợp tác với đám rác rưởi như các người sao?”
“Ha ha, đúng là không biết xấu hổ!”, Ngô Khoan Nghiệp cũng cười mỉa mai, cậu ta chỉnh lại bộ vest màu xám, nói: “Một con chó hoang đến một món quà tử tế cũng không mang đến được mà còn có mặt mũi xuất hiện ở đây sao?”
Khi cậu ta nói điều này, đám người Khương Mỹ Nghiên mới để ý Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn đi tay không tới đây.
Ngay lập tức, vẻ mặt Khương Mỹ Nghiên đầy mỉa mai, lắc đầu khinh thường, không thèm lên tiếng.
Đại diện của các thế gia và doanh nghiệp xung quanh đương nhiên cũng chú ý đến cuộc cãi vã ở đó, đám đông cũng hùa theo cười nhạo, nói:
“Đó không phải là Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn của nhà họ Khương sao? Bọn họ thật sự tới đây rồi, da mặt dày kinh khủng”.
“Còn đi tay không đến nữa chứ, thật không hiểu đám vô dụng này lấy dũng khí ở đâu ra mà vác mặt tới đây”.
“Ở đây ai mà không mang quà trị giá hàng triệu tệ đến chứ. Trên thế giới này, quà cáp rất quan trọng, nếu như tặng quà cẩn thận thì việc hợp tác mới diễn ra suôn sẻ được”.
Chuyện ở bữa tiệc mừng thọ nhà họ Khương tối qua đã lan truyền khắp Tu Hà.
Chuyện Tiêu Chính Văn trở về, đưa Khương Vy Nhan đến làm ầm ĩ ở bữa tiệc mừng thọ của Khương Thái Xương đã trở thành trò cười của vô số người.
Ở phía bên này, đối mặt với cái nhìn mỉa mai và kỳ quái của một đám người, Khương Vy Nhan cảm thấy không thoải mái, trong lòng rối bời, cô nhìn Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt khẩn cầu: “Em không muốn ở lại đây nữa, chúng ta đi về có được không? Em sợ….”
Tiêu Chính Văn nghiêm túc nhìn Khương Vy Nhan, nói: “Em không muốn quay về nhà họ Khương nữa sao? Chỉ cần giành được sự hợp tác với tập đoàn Lợi Dân, ông nội sẽ đồng ý cho em về nhà. Hơn nữa, có anh ở đây, cứ yên tâm nhé. Nói không chừng, tập đoàn Lợi Dân rất ghét hành động biếu xén quà cáp này thì sao?”
Tiêu Chính Văn biết rằng bản chất Khương Vy Nhan tốt bụng và yếu đuối, khi đối mặt với những người hung dữ và ác độc này, cô giống như một con cừu nhỏ.
Vì vậy, Tiêu Chính Văn phải cố gắng hết sức để giúp cô lấy lại tự tin.
Nghe thấy câu này của Tiêu Chính Văn, sắc mặt Khương Mỹ Nghiên và Ngô Khoan Nghiệp lập tức trùng xuống, lạnh lùng hừ một tiếng: “Thú vị thật đấy, không chuẩn bị được quà tử tế lại còn nói những lời lố bịch khiến người khác cười rụng cả răng như vậy! Đúng là ngu ngốc!”
Vẻ mặt Tiêu Chính Văn thờ ơ, không nói gì.
Gia đình ba người Khương Học Bác vẫn luôn đứng sau lưng Khương Mỹ Nghiên và Ngô Khoan Nghiệp, lúc này mới châm chọc vài câu.
“Chị à, không phải em đã nói với chị rồi sao, tìm người đàn ông tốt nào không tìm lại cứ đi tìm thằng chó hoang này!”, Khương Thần kiêu ngạo, tỏ vẻ quan tâm: “Cho dù là đến bàn chuyện hợp tác, hai người ít nhất cũng phải mang chút quà tử tế chứ”.
Từ Phân cũng lạnh lùng phụ họa thêm: “Được rồi, Khương Thần, đừng nói thêm câu nào với con ả chết tiệt và thằng nhãi vô dụng đó nữa, không đáng đâu con!”
Khương Học Bác cũng thở dài bất lực, không nói gì.
Hai mắt Khương Vy Nhan đỏ hoe, nhìn Khương Học Bác, cố gắng muốn giải thích: “Bố, con….”
“Được rồi! không cần nói nữa, tôi không quen biết cô!”, Khương Học Bác lạnh lùng ngắt lời, sau đó đi qua trước mặt cô, không thèm ngoảnh đầu nhìn lại.
Khương Vy Nhan bất lực bật khóc.
Đến bố của mình cũng không muốn nhận mình, chuyện này đau khổ và thương tâm biết nhường nào.
Đúng lúc này, cửa trước của tòa nhà tập đoàn Lợi Dân mở ra, một người đàn ông trung niên mặc vest đen đeo kính bước ra, phía sau là bốn người lính mặc quân phục trên tay cầm súng.
Trong phút chốc, toàn bộ cửa lớn lập tức im lặng!
“Tôi là người đại diện cho các dự án hợp tác đã được tập đoàn Lợi Dân tiếp nhận của nhà họ Kim, tôi tên là Tôn Vệ Quốc, bây giờ, tất cả mọi người nghe cho rõ đây, tập đoàn Lợi Dân quyết sẽ không hợp tác với bất kỳ ai mang quà cáp đến! Ai không mang quà đến, xin mời bước lên phía trước!”, người đàn ông trung niên lớn tiếng nói, giọng điệu tràn đầy khí thế!
Ngay lập tức, toàn bộ đại diện của các thế gia và doanh nghiệp mang quà tới đang đứng đầy ở cửa đều hoảng hốt!
Bọn họ không thể ngờ rằng, chưa kịp bước vào cửa bọn họ đã thẳng thừng bị từ chối rồi!
“Hả? Sao lại như vậy? Vậy thì chúng ta đến phí công rồi à…”
“Giám đốc Tôn, không được! Chúng tôi phải gặp thiếu tá Hàn, chúng tôi là người của tập đoàn Thiếu Dương! Trước đây đã chào hỏi rồi mà!”
“Tôi là thiếu gia của nhà họ Vương, bố tôi có lẽ đã liên lạc với tổng giám đốc Vương của các ông rồi đúng không! Tôi muốn gặp thiếu tá Hàn!”
Thấy đám đông ồn ào, Ngô Khoan Nghiệp cũng hoảng sợ, trên tay cầm túi lớn túi nhỏ, vào cũng không được mà ra cũng không xong.
Đặc biệt là những người hung hăng ồn ào nhất, luôn mồm hét lớn muốn gặp Hàn Lợi Dân bị bốn người lính mặc đồng phục dùng súng đánh gục!
“Dựa vào các người mà cũng muốn gặp thiếu tá Hàn! Việc thiếu tá Hàn ghét nhất là những kẻ gian dối và biếu xén quà cáp! Kẻ nào dám gây chuyện thì cứ bắt lại hết! Nghiêm túc điều tra cho tôi!”, người tên Tôn Vệ Quốc đó lạnh lùng nói, trên người đằng đằng sát khí!
Lúc này, đám đông ồn ào mới yên tĩnh trở lại.
Bây giờ, bọn họ mới phản ứng lại, đối phương là người của chiến khu Tu Hà! Đối đầu với người ta rõ ràng là tự tìm đường chết!
Khuôn mặt của Khương Mỹ Nghiên trở nên vô cùng khó coi, cô ta nắm lấy cánh tay của Ngô Khoan Nghiệp, lo lắng dậm chân: “Ngô thiếu gia, bây giờ phải làm sao? Nếu như không lấy được sự hợp tác lần này, chúng ta sẽ tổn thất mấy chục triệu!”
Ngô Khoan Nghiệp lau mồ hôi lạnh trên trán, cắn chặt răng đi về phía trước, lấy danh thiếp của mình ra, nở nụ cười nịnh bợ, nói: “Xin chào, giám đốc Tôn, tôi là thiếu gia của tập đoàn Ngô Thị, Ngô Khoan Nghiệp. Bố của tôi là Ngô Khởi Long, ông ấy có quen biết với thiếu tá Hàn, có thể nể mặt tôi một chút, cho tôi vào gặp thiếu tá Hàn được không?”
“Đúng đúng đúng! Bạn trai tôi là thiếu gia của chủ tịch tập toàn Ngô Thị đó!”, Khương Mỹ Nghiên vội vàng nói thêm.
Tuy nhiên.
Tôn Vệ Quốc lạnh lùng liếc nhìn tấm danh thiếp của Ngô Nghiệp Khoan, thẳng tay xé nát nó rồi lạnh lùng hét lên: “Cậu coi thiếu tá Hàn là người như thế nào? Điều thiếu tá Hàn chú trọng nhất đó là công chính, công bằng, liêm minh! Cậu lại dám đi cửa sau! Người đâu, đánh cậu ta cho tôi!”
“Á? Không không không….không phải, tôi không có….”, Ngô Khoan Nghiệp hoảng sợ, bị một người lính đạp ngã xuống đất, sau đó không ngừng đá mạnh vào người!
“Tha mạng cho tôi, tôi sai rồi, tôi không dám nữa, tôi không biếu xén quà cáp cũng không đi cửa sau nữa…. cầu xin ông, tha cho tôi với….”, Ngô Khoan Nghiệp khóc cạn cả nước mắt, bò trên đất, tha thiết cầu xin lòng thương xót!
Việc này cũng khiến cho Khương Mỹ Nghiên kinh hãi, hai chân run lẩy bẩy đứng ở một bên, không biết nên làm gì.
Đúng lúc này, Tôn Vệ Quốc nói tiếp: “Bây giờ ai không mang quà thì bước lên phía trước”.
Tiêu Chính Văn vỗ vai Khương Vy Nhan, người đã sững sờ một hồi lâu, nói: “Em đi đi”.
“Hả? Em sao? Em có thể thật sao? Em hơi sợ…”, Khương Vy Nhan đến bây giờ vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.