Tiếng cười lạnh lùng đột ngột vang lên khiến toàn thân Ngô Khoan Nghiệp run rẩy, cậu ta có một cảm giác khó tả, giống như Tiêu Chính Văn trước mặt cậu ta là một người mà cậu ta không bao giờ có thể vượt qua!
Tuy nhiên, cảm giác này nhanh chóng biến mất, bởi vì Tiêu Chính Văn không hề quan tâm đến cậu ta, anh đưa Khương Vy Nhan rời khỏi đám người nhà họ Khương.
“Mẹ kiếp! Kiêu ngạo cái quái gì!”
Ngô Khoan Nghiệp tức giận chửi bới, sau đó quay lại nói với Khương Thái Xương vài câu rồi vội vàng bỏ đi.
Người nhà họ Khương ở lại giờ phút này ai nấy đều trợn tròn mắt, tất cả đều vô cùng kinh ngạc.
Bọn họ đều đang bàn tán về thân thế của Tiêu Chính Văn, không ngờ anh lại có quen biết với thiếu tá Hàn, đây đúng là một tin tức động trời!
“Học Bác, chuyện hôm nay, con hãy hỏi kỹ Khương Vy Nhan, nhất định phải tìm hiểu rõ mối quan hệ giữa Tiêu Chính Văn và thiếu tá Hàn Lợi Dân!”, Khương Thái Xương bỏ lại một câu rồi cùng người nhà họ Khương rời đi.
Vẻ mặt Khương Học Bác đầy do dự, ông ta liếc nhìn Từ Phân và Khương Thần, sau đó ba người họ đi về phía sân nhỏ.
Nhưng chỉ một lúc sau, Từ Phân và Khương Thần hùng hổ đi ra ngoài, vẫn thản nhiên chửi rủa: “Thật là xui xẻo! Ban đầu còn tưởng cậu ta có quan hệ với thiếu tá Hàn Lợi Dân, hóa ra chỉ là sự quan tâm của cấp trên với lính xuất ngũ mà thôi! Xí!”
Khương Học Bác cũng bất đắc dĩ thở dài, bước ra khỏi sân nhỏ.
Mãi đến tận đêm hôm sau, Khương Vy Nhan đã ăn mặc thật đẹp, cô cùng với Tiêu Chính Văn bế Na Na mặc chiếc váy công chúa màu trắng rời khỏi sân nhỏ.
Hôm nay, nhà họ Khương đã đặc biệt thuê vài chiếc xe Toyota Alphard thương vụ để đến Sở chỉ huy quân đội Tu Hà tham dự bữa tiệc tối nay!
Tâm trạng rạo rực, chân tay run rẩy!
Cả nhà họ Khương lên xe với tâm trạng vô cùng vui sướng.
Tuy nhiên, khi đến lượt Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan chuẩn bị lên xe, Khương Mỹ Nghiên tức giận chặn ở cửa xe, nói: “Làm gì vậy? Còn muốn đi ô tô sao? Vậy mà cũng không biết xem lại thân phận của hai người! Đây là Toyota Alphard trị giá một triệu nhân dân tệ đó! Hai người tự bắt taxi đi!”
Dứt lời, Khương Mỹ Nghiên yêu cầu tài xế đóng cửa xe lại.
Người nhà họ Khương ngồi trên xe cũng bày ra đủ kiểu chế giễu Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan qua cửa kính xe.
“Mọi người nhìn đi, họ đáng thương quá, tôi không đành lòng… ha ha ha”.
“Đi taxi sao? Bọn họ bắt được taxi mới lạ đó, e là phải đi bộ thôi!”
“Được rồi, không nói nhiều với họ nữa, chúng ta đi thôi”.
Sau đó, mấy chiếc Toyota Alphard nhanh chóng rời khỏi nhà họ Khương, để lại Khương Vy Nhan bơ vơ không ai giúp.
Cô đang mặc một chiếc váy dạ hội màu đen, vẻ mặt rất tủi thân nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Hay là chúng ta đi taxi đi?”
Tiêu Chính Văn khẽ cười một tiếng, vòng tay ôm lấy Khương Vy Nhan nói: “Được, để anh gọi xe”.
Nói xong, Tiêu Chính Văn vươn tay vuốt khẽ lên cái mũi nhỏ nhắn của Na Na, hỏi: “Na Na, con có muốn ngồi xe ô tô đi chơi không nào?”
“Dạ con muốn, Na Na muốn đi xe ô tô”, Na Na vui vẻ vỗ vỗ hai bàn tay nhỏ bé, ánh mắt tràn đầy sự vui thích và chờ mong.
Sau đó, Tiêu Chính Văn gọi điện thoại cho ai đó mà nói vài câu đơn giản.
Khoảng năm phút sau, ở cuối đường đột nhiên vang lên những tiếng ầm ầm!
Cả mặt đất cũng rung lên theo âm thanh đó!
Những âm thanh như vậy làm Khương Vy Nhan run sợ, khi quay đầu lại, cô đã nhìn thấy cuối đường xuất hiện những ống pháo dài màu xanh lục!
Sau đó, cô mới thấy rõ, không ngờ đó là bốn chiếc xe tăng!
Xe tăng đi đầu còn được trang trí bằng một vòng hoa tươi đặc biệt, ba chiếc xe phía sau là xe tăng hộ tống!
Một màn như vậy khiến người đi đường hai bên không ngừng liếc nhìn!
“Trời ạ! Tôi đã nhìn thấy gì thế này? Bốn chiếc xe tăng!”
“Mẹ nó! Chuyện gì xảy ra thế này? Sao lại có tận bốn chiếc xe tăng tới đây?”
“Mau nhìn xem! Hình như mấy chiếc xe đang đi đến biệt viện của nhà họ Khương!”
Chấn động!
Khiếp sợ!
Lúc này, Khương Vy Nhan kinh hãi đến mức vội vàng che miệng lại, đôi mắt to đầy kinh ngạc.
“Tiêu… Tiêu Chính Văn, chẳng lẽ chúng ta sẽ đi chiếc xe này… tới tham dự bữa tiệc tối nay ư?”, khuôn mặt của Khương Vy Nhan tràn đầy kinh ngạc, cô khẽ chớp đôi mắt to đầy nghi hoặc.
Tiêu Chính Văn khẽ cười, nói: “Ừ, em thích không?”
Khuôn mặt của Khương Vy Nhan tràn ngập vẻ phấn khích, khó tin, xen lẫn cả chút sợ hãi.
Cô chưa bao giờ được tự mình trải nghiệm ngồi xe tăng!
Chẳng phải loại “quái thú sắt thép” này chỉ có đàn ông mới chơi thôi sao?
Loại… Loại xe này chẳng phải chỉ dành cho những người đàn ông cứng rắn như sắt thép thôi sao?
“Tiêu Chính Văn, anh có thể nói cho em biết anh lấy chúng ở đâu ra được không? Đây là xe tăng đó, chỉ cần một cú điện thoại là anh có thể gọi xe tăng tới…”, Khương Vy Nhan kéo lấy Tiêu Chính Văn đang chuẩn bị lên xe, nhìn chằm chằm anh bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Tiêu Chính Văn cười nói: “Rất đơn giản, dù sao anh cũng từng nhập ngũ, anh có mấy người đồng đội cũ ở Tu Hà, anh hỏi mượn tạm bọn họ. Mau lên đi, bọn họ đưa chúng ta đi rồi còn phải trở về làm nhiệm vụ khác”.
“Vâng, vâng”, Khương Vy Nhan vội gật đầu, sau đó, phải cần có sự giúp đỡ của Tiêu Chính Văn cô mới có thể ngồi vào trong xe được.
Sau khi lên xe, Khương Vy Nhan nhận ra rằng chiếc xe tăng này dường như đã được sửa chữa, Tiêu Chính Văn cũng đứng dậy, lộ phần thân trên ra ngoài, đón nhận ánh nhìn kinh ngạc của mọi người và để người qua đường chụp ảnh. Điều này khiến Khương Vy Nhan cũng rất ngại ngùng.
Vì chiếc xe tăng thật sự quá bắt mắt.
Còn Na Na thì vô cùng hưng phấn, cô bé tò mò nhìn xung quanh chiếc xe.
…
Sở chỉ huy quân đội Tu Hà, trong sảnh chính của bữa tiệc tối.
Xung quanh sảnh chính của bữa tiệc có những người lính được trang bị súng ống đi lại canh phòng rất nghiêm ngặt!
Một giàn những nhân vật hàng đầu của Tu Hà cầm thiệp mời trên tay đứng ở khu vực chờ bên ngoài sảnh tiệc, họ đang chờ kiểm tra thiệp mời vào trong sảnh tiệc.
Tất cả mọi người cũng trò chuyện với nhau, đại khái là tán gẫu vài câu trước, sau đó mới nói chuyện công việc.
“Phải rồi, tôi nghe nói, trong bữa tiệc tối nay không chỉ có sự tham dự của thiếu tá Hàn Lợi Dân, mà còn có một vị khách cực kỳ quan trọng cũng đặc biệt được mời tới dự tiệc đó!”
“Thật sao? Sao tôi không biết nhỉ? Mau nói tôi nghe, vị khách quan trọng đó là ai?”
“Ông không biết sao? Vị khách cực kỳ quan trọng của buổi tiệc tối nay là chủ soái của Bắc Lương đó! Chính là vị vua cai trị hơn ba trăm nghìn quân Bắc Lương!”
Xì xào!
Ngay lập tức, thông tin này đã dấy lên một làn sóng bàn luận sôi nổi trong khu vực chờ bên ngoài sảnh tiệc!
Mọi người đang bàn luận và mong chờ vị vua Bắc Lương được vạn người sùng kính này!
Cũng chính vào lúc này, cả nhà họ Khương trên chiếc Toyota Alphard cũng vừa tới nơi.
Khi vừa bước xuống xe, họ đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng!
Toàn bộ sảnh tiệc được bố trí rất lộng lẫy, an ninh xung quanh đều do những chiến sĩ quân đồn trú ở Tu Hà canh giữ, họ được trang bị đầy đủ vũ trang và mặc quân phục, trông cực kỳ oai phong!
Hơn nữa, những người đến dự tiệc đều là những nhân vật hàng đầu của Tu Hà!
Hoàn toàn không có gia tộc nào hạng hai như nhà họ Khương ở đây cả!
“Oa, ông nội ơi, hôm nay chúng ta tới đây quả là đúng đắn! Tất cả khách mời đều là những nhân vật hàng đầu của Tu Hà đó!”
Lúc này, Khương Mỹ Nghiên hét lên đầy phấn khích.
“Đúng vậy, ông nội, nếu chúng ta có thể kết giao với một vài thế gia thì tương lai của nhà họ Khương chúng ta sẽ vô cùng xán lạn!”, Khương Thần cũng bước tới, mỉm cười liếc nhìn xung quanh một lượt.
Khương Thái Xương cũng rất kinh ngạc, nhưng với tư cách là gia chủ nhà họ Khương, lão vẫn phải giữ bình tĩnh, giả vờ ho khan vài tiếng để che giấu sự kích động trong lòng, lão quay lại khẽ nhắc nhở người nhà họ Khương: “Đừng nhìn ngó xung quanh nữa! Xung quanh đều là những nhân vật hàng đầu Tu Hà, đừng để người ta chê cười! ”
“Vâng, vâng!”, mười mấy người nhà họ Khương đều đáp lại và đi theo Khương Thái Xương vào khu vực chờ bên ngoài sảnh tiệc.
Nhưng, cũng chính vào lúc này!
Không biết ai đó trong đám đông đã hét lên:
“Má ơi! Tôi đang nhìn thấy cái gì thế này? Đó là xe tăng thật sao? Lại còn có tận bốn chiếc! Đó là nhân vật lớn cỡ nào mà lại đi xe tăng tới dự tiệc vậy? Chẳng lẽ là chủ soái Bắc Lương trong lời đồn ư!”