Thạch Mục cười ha hả, nói:
- Qua hai ngày nữa chúng ta liền phải rời khỏi nơi này. Căn bản không cần để ý tới người kia.
Thải Nhi lầm bầm vài câu, sau đó không nói cái gì nữa.
Thạch Mục xoay người vào nhà, khoanh chân ngồi xuống.
Thời gian nhanh chóng trôi qua. Trong nháy mắt hai ngày liền trôi qua.
Hai ngày qua, Thư Hữu Kim ở sát bên cạnh thỉnh thoảng lại chạy tới dây dưa, muốn Thạch Mục bắn Thải Nhi cho hắn. Giá càng lúc càng cao. Không ngờ đã tăng đến trăm vạn linh thạch. Điều này khiến cho Thạch Mục kinh ngạc không thôi.
Chẳng qua cho dù Thư Hữu Kim có trả một ngàn vạn linh thạch, Thạch Mục cũng sẽ không bán Thải Nhi.
Mắt thấy linh thạch vô hiệu, không biết Thư Hữu Kim này lấy từ nơi nào ra các loại thiên tài địa bảo, pháp bảo đan dược cực kỳ trân quý, muốn Thạch Mục xúc động.
Tuy rằng Thạch Mục vẫn từ chối, nhưng trong lòng nảy sinh một chút hiếu kỳ đối với thân phận của Thư Hữu Kim này. Người có thể tùy ý lấy ra những bảo vật này, không hổ danh trong tên có hai chữ “có vàng”.
Đối mặt với Thạch Mục dầu muối không nhận, Thư Hữu Kim cũng không thể làm gì được.
Chỉ có điều hai người thường xuyên qua lại, thật ra đã quen thuộc hơn rất nhiều.
Thư Hữu Kim này tính tình có chút nóng nảy hấp tấp, chỉ có điều nói làm việc cũng vẫn tính là khéo léo, cũng không chọc cho người đáng ghét.
Hai ngày trôi qua, cuối cùng chỗ pháp trận truyền tống cũng truyền tin tức tới, đã khôi phục lại hoạt động.
Tin tức này vừa truyền ra, lập tức liền có rất đông người đến đại điện Truyền Tống bên trong thành, xếp thành hàng dài.
Thạch Mục và Thải Nhi tất nhiên cũng lập tức đi. Thư Hữu Kim kia cũng đi theo qua. Hắn cũng đang chờ truyền tống trận mở ra.
Thải Nhi cực kỳ chán ghét đối với Thư Hữu Kim, khiến cho Thạch Mục đành thu nó vào trong túi linh thú.
- Không nghĩ tới, ở đây không ngờ lại có nhiều người tập trung như vậy.
Thạch Mục nhìn đội ngũ thật dài trước mặt, có chút kinh ngạc.
- Khổ Lâm Tinh này là cửa ải quan trọng của tinh vực Thiên Hà. Quanh năm lượng người qua lại rất lớn. Chỉ có điều bây giờ tình hình có chút đặc biệt. So với trước đây số lượng người càng nhiều hơn một chút.
Thư Hữu Kim và Thạch Mục đứng chung một chỗ, nói.
- Tình hình đặc biệt?
Trong lòng Thạch Mục thoáng động, hỏi.
- Ta nói là đại điển thánh nữ tiếp nhận chức vụ của Thiên Phượng Nhất Tộc. Hiện tại gần như toàn bộ tinh vực Thiên Hà đều đang hoạt động xoay quanh đại điển này. Ngươi xem những người xếp hàng kia, mười người phải có sáu bảy người là muốn đi tới Thiên Phượng Nhất Tộc.
Thư Hữu Kim nói.
Ánh mắt Thạch Mục lóe lên.
Ảnh hưởng của đại điển Thiên Phượng Nhất Tộc còn muốn lớn hơn so với dự đoán của hắn.
Vào thời khắc này, những tiếng ô ô từ trên bầu trời truyền đến.
Trên mặt Thạch Mục cả kinh, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, chỉ thấy mấy chấm đen nhanh chóng tới gần.
- Đó là!
Thạch Mục kinh ngạc thất sắc.
Mấy chấm đen nhanh chóng tới gần. Không ngờ chính là mấy chiếc chiến hạm. Hơn nữa Thạch Mục đặc biệt quen thuộc với hình dáng bên ngoài và hình vẽ trên những chiến hạm này. Đó là chiến hạm của Thiên Đình!
- Là người của Thiên Đình!
- Không xong, chạy mau!
Hắn còn chưa nói dứt lời, những tiếng nổ lớn vang lên. Một ánh sáng trắng cực ớn từ giữa không trung bắn tới, đánh vào phía trên đại điện Truyền Tống trước mặt.
Ầm ầm!
Ở trước ánh sáng trắng kia, đại điện Truyền Tống giống như giấy hồ ầm ầm sụp đổ với quy mô lớn. Mặt đất chấn động mãnh liệt, khí lưu cuồng bạo, xen lẫn vô số mảnh nhỏ bay về phía bốn phía xung quanh, những người đứng gần đó bị cuốn bay ra ngoài.
Thạch Mục bay ra phía sau vài chục trượng, tránh khỏi mảnh nhỏ khí lưu. Sắc mặt hắn khó coi, nói không nên lời. Đại điện Truyền Tống bị hủy như vậy, truyền tống trận bên trong khẳng định cũng vỡ nát.
- Người của Thiên Đình, làm sao có thể xuất hiện ở nơi này!
Thần sắc Thư Hữu Kim cũng đại biến.
Ầm ầm ầm!
Chiến hạm giữa không trung lóe lên ánh sáng. Từng cột ánh sáng bay vụt xuống. Trong nháy mắt bên trong thành rơi vào vực sâu hủy diệt.
Kiến trúc sụp đổ, khắp nơi có hỏa diễm bùng lên. Trên bầu trời bị bụi bặm màu xám bao phủ. Vô số tiếng kêu thảm thiết thê lương từ các nơi bên trong thành vang lên.
Vô số bóng người ở trong sương mù màu xám giãy dụa, lăn lộn, dường như con kiến bị ném vào trong nước sôi.
Khóe mắt Thạch Mục muốn nứt ra. Trong ánh mắt có lửa giận thiêu đốt. Trên trán nổi lên những sợi gân xanh giật giạt. Thảm kịch ở Đông Thánh Thành năm đó lại phát sinh.
- Thiên Đình, hừ!
Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, thân thể phóng lên cao. Gần như trong nháy mắt hắn đã xuất hiện ở trước một chiếc chiến hạm gần đây.
Toàn thân Thạch Mục có ánh sáng trắng tăng mạnh. Trong nháy mắt hóa thành một người khổng lồ cao mấy trăm trượng. Trong tay hắn có ánh sáng lóe lên. Như Ý Tấn Thiết Côn hiện ra, hóa thành một cây gậy khổng lồ chọc trời.
Như Ý Tấn Thiết Côn có ánh sáng trắng tăng mạnh, đánh vào trên một chiến hạm.
Dưới Đại Phạm Bàn Vũ Chân Kinh phát động, Như Ý Tấn Thiết Côn phát ra uy lực không gì sánh kịp. Trong nháy mắt chiến hạm bị đè ép, thoáng cái bị cắt thành hai đoạn, từ trên bầu trời rơi xuống, đập vào mặt đất.
Ầm!
Chiến hạm vỡ ra, dấy lên hỏa diễm hừng hực.
Thân hình Thạch Mục thoáng động, đánh về phía một chiếc chiến hạm khác gần đấy. Ánh sáng trắng trên Như Ý Tấn Thiết Côn càng tăng mạnh, huyễn hóa ra từng đạo côn ảnh, thoáng như con rồng lớn màu trắng đang uốn lượn. Chiến hạm lại bị đánh rơi.
- Người nào! Dừng tay!
Một tiếng quát lớn chói tai vang lên. Một bóng người màu đỏ từ trên một chiếc chiến hạm bay ra, nhanh như điện chớp bắn về phía Thạch Mục.
Uy áp khổng lồ từ trên người của người này tản ra. Không ngờ là một đại năng Thần cảnh.
Một đạo ánh sáng màu đỏ chói lòa từ trên bóng người bay ra, ngăn chặn Như Ý Tấn Thiết Côn.
Một tiếng nổ lớn kinh thiên động địa truyền ra. Như Ý Tấn Thiết Côn bị cản lại.
Ánh sáng màu đỏ này chính một thanh liêm đao pháp bảo cực lớn, tản ra hồng quang chói mắt. Từng tia chớp màu đỏ quấn ở phía trên. Hiển nhiên là một pháp bảo có uy lực cực lớn.
Bóng người lóe lên. bóng người màu đỏ này xuất hiện ở phía trước người Thạch Mục. Đó là một đại hán lông mày rậm mắt đỏ, trên người mặc chiến giáp màu đỏ. Từng vòng ánh sáng màu đỏ lan ra.