Không giống với Di Thiên Liên Minh, các Chiến Tướng của Thiên Đình càng đánh càng hoảng, lòng phòng ngự sớm đã hoàn toàn biến mất, dần dần mất đi ý chí chiến đấu, rất nhiều người bắt đầu bay ra khỏi chiến thuyền, một mình trốn vào trong tinh không.
Nhưng cũng vẫn không thể bay ra được bao lâu, những người này liền bị một đạo thân ảnh màu sắc rực rỡ đuổi theo, nuốt vào trong hỏa diễm lục sắc (ngọn lửa màu xanh lá cây).
...
Trận kịch chiế này, ước chừng giằng co khoảng bảy, tám canh giờ, tiếng nổ vang trong tinh không mới từ từ nhỏ lại.
Ý vị này, trận đại chiến quyết định vận mệnh của Thiên Hà Tinh Vực, đến lúc này cuối cùng cũng sắp kết thúc rồi.
Chỉ thấy trong tinh không, khắp nơi đều lơ lửng xác của những chiến thuyền không lồ và vô số thi thể.
Trừ đi số ít chiến thuyền của Thiên Đình đã trốn thoát được ra, đại bộ phận đại quân Thiên Đình đều tử vong ở đây.
Mà một mảnh hài cốt dài mấy dặm lơ lửng bên trên khu vực, đang có một đạo thân ảnh bị mấy người vây quanh trong đó.
Da trắng như tuyết, dung mạo vô song, thân hình lả lướt bị kim giáp bao bọc, chỉ là kim giáp đã có nhiều chỗ rách nát, tay cầm một thanh binh khí cổ quái như đao như kiếm, bên trên có linh quang không ngừng lóe lên.
Đó không phải ai khác, chính là Tây Môn Tuyết.
Lúc này, khóe miệng nàng vẫn còn một tia máu tươi đỏ thẫm, sắc mặt trắng bệch, nhưng thần sắc lại vẫn vô cùng bình tĩnh.
Quanh người nàng quấn quanh mấy cái dây xích bằng kim loại hai màu xanh, vàng, trói buộc nàng thật chặt.
Mấy dây xích này do một đám cường giả Thần Cảnh Lục Quy Chung, An Hoa nắm trong tay.
- Nữ nhân này không giống với Thần Tướng Thiên Đình bình thường, thực lực vô cùng mạnh, chưa vị chớ có lơ là thiếu cảnh giác, chúng ta hợp lực đánh chết cô ta. - Ánh mắt An Hoa lạnh lùng nhìn Tây Môn Tuyết, mở miệng nói.
Đại trưởng lão đã giải trừ thân thể Cự Viên, lúc này sắc mặt có chút khó coi, hiển nhiên là lúc trước đối chiến với Tây Môn Tuyết cũng bị thương không nhẹ, nghe An Hoa nói vậy, suy tư một lát, cũng không nói gì.
- Ừ, động thủ đi. - Lục Quy Chung thấp giọng nói.
Tây Môn Tuyết nghe vậy, ánh mắt hơi ngưng lại, tay cầm binh khí cũng nắm chắc hơn mấy phần.
- Chư vị xin đợi một chút, chớ hạ sát thủ.
Lúc này, một tiếng gọi cấp thiết vang lên, một thân ảnh từ phía xa đang bay nhanh đến, lại chính là Thạch Mục.
Yên La cũng không biết đã đi đâu, cũng không ở bên cạnh hắn.
Tây Môn Tuyết nhìn thấy Thạch Mục bay đến, trong mắt lóe lên một tia thần sắc phức tạp, quang mang trong tay lóe lên, lại thu binh khí kim sắc về.
- Sao vậy, Thạch minh chủ? - An Hoa mở miệng hỏi.
- Ta vẫn có một chút chuyện muốn chứng thực với cô ấy. - Thạch Mục giải thích.
Không biết là duyên cớ gì, Thạch Mục cũng không trực tiếp nói rõ quan hệ của mình với Tây Môn Tuyết, cũng không nói ra chuyện trước đây Tây Môn Tuyết tiết lộ cho hắn báo cứu viện Võ Nham Tinh.
- Nếu như Thạch minh chủ đã có lệnh, vậy thì giữ lại một mạng của cô ta trước. - Lục Quy Chu nghe vậy liền nói.
Mọi người cũng đều tỏ ý tán đồng.
Lúc này, đại trưởng lão bỗng nhiên mở miệng, hỏi Thạch Mục:
- Thạch minh chủ, không biết vị đạo hữu Thần Cảnh vừa rồi kề vai tác chiến với ngài là ai?
Không chỉ là hắn, tất cả mọi người ở đây đều rất hiếu kỳ đối với thân phận của Yên La.
- Cô ấy tên là Yên La, là ta... ách, một vị tiền bối quen biến cũ. - Thạch Mục ngừng một chút, lại giải thích.
- Thì ra là vậy, chẳng trách có thực lực cường hãn như vậy. - Đại trưởng lão thấy Thạch Mục không muốn nói nhiều, cũng không tiếp tục truy hỏi nữa, gật đầu nói.
Lúc này, một bóng dáng màu sắc bỗng nhiên từ trong tinh không phía xa bay về, rơi xuống trên bai Thạch Mục.
- Thạch đầu, truy sát những đạo quân tháo chạy kia cũng mệt chết ta rồi, lần này ngươi cần phải khen thưởng ta đây thật tốt. - Thái Nhi vừa giả bộ thở hổn hển vừa nói.
- Được được được, không thiếu được đồ ăn của ngươi. - Thạch Mục mỉm cười, khinh thường nói.
- A, đây không phải... - Thái Nhi thở gấp đủ rồi, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tây Môn Tuyết bị bắt, nhịn không được mở miệng nói.
Có điều còn chưa nói hết câu, nó liền ý thứ được thức thời mà ngậm miệng lại.
- Đây không phải là cái gì? - Lục Quy Chung nhíu mày hỏi.
- Đây không phải là đã đánh xong rồi sao? Sao vẫn còn chưa quay về, Thạch Đầu vết thương trên người ngươi cũng không nhẹ đâu. - Thái Nhi nhanh nhạy, mở miệng nói.
Thương thế trên người Thạch Mục quả thực là không nhẹ, lúc trước giao chiến với Tì Lư đã bị hao tổn lượng lớn tâm thần, sau đó lại giao thủ với Đế, lúc này khí tức, huyết mạch trong người toàn bộ đều loạn rối tinh rối mù rồi.
- Đã tổn thương đến mạch lạc và cơ quan nội tạng rồi, cần lập tức trở về dưỡng thương, không thể trì hoãn tiếp được nữa. - Ánh mắt của đại trưởng lão quét qua thương thế trên người Thạch Mục, vội vàng mở miệng nói.
Tây Môn Tuyết nghe vậy, nhíu mày nhìn Thạch Mục.
- Không có gì đáng ngại, một chút thương thế này của ta... a.... - Thạch Mục còn chưa nói hết câu, khóe miệng đã tràn ra một ngụm máu bầm.
- Thạch minh chủ, nhanh chóng về dưỡng thương đi. - An Hoa cau mày, lập tức mở miệng nói.
- Đúng đó, chiến sự đã yên, việc tiếp theo cứ giao cho chúng tôi. - Mọi người cũng dồn dập nói.
- Nếu vậy thì xin làm phiền các vị, nữ nhân này xin hãy tạm thời coi chừng, đừng làm khó cô ấy. đợi ta dưỡng thương xong, sẽ tiến hành xử lý. - Thạch Mục nói.
- Rõ.
Trong lòng mọi người đều biết nữ nhân này có quan hệ với Thạch Mục, thần sắc không khỏi trở nên kỳ dị, trong miệng lại đều sôi nổi đáp ứng.
Thạch Mục nhìn Tây Môn Tuyết, hai người nhìn nhau một lát, sau đó thân hình Thạch Mục vừa chuyển, đã đem Thái Nhi bay về Võ Nham Tinh.