Thải Nhi nhào thẳng vào trong ngực Thạch Mục, hô to tru lớn.
- Có ta ở đây, không sao.
Thạch Mục vỗ về Thải Nhi, sau đó thả nó lên vai mình, ngẩng đầu nhìn lên, đáy mắt ẩn chứa khí lạnh.
Kim bào nữ tử đang ở đáy hố kinh hãi, thân thể bắn ngược ra ngoài, nhanh chóng rời xa Thạch Mục, bất chấp việc dò xét cửa Bí Cảnh.
Thạch Mục không thèm để ý kim bảo nữ tử, hắn quét mắt nhìn, tình huống chung quanh lập tức thu hết vào mắt, sắc mặt lập tức trầm xuông, di chuyển từng bước từng bước, thẩn thể biến mất tại chỗ.
Sau một khắc, thân hình hắn đã cách chỗ có chừng hơn trăm trượng, ở bên cạnh Thân Ngoại Hóa Thân.
Nhưng vào lúc này, giữa không trung, bóng người màu đỏ bay vụt xuống, chính là Hỏa Đồ.
Hắn không đuổi giết Thạch Mục, mà bay thẳng đến cánh cổng ánh sáng màu đỏ ở đáy hố, vẻ mặt tràn ngập thần sắc vui mừng.
Thế mà khi thân thể hắn vừa đáp xuống, cánh cổng ánh sáng màu đỏ chợt lóe lên, vỡ vụn, biến mất không còn tung tích.
Hỏa Đồ biến sắc, lập tức dừng lại, không đâm vào vào vách đá như trước nữa.
Bên kia, hai mắt Triệu Tiển nhìn chằm chằm Thạch Mục, sắc mặt khá khó coi.
Dựa trên cảm giác của hắn, Thạch Mục hiện tại đã khác xưa, khí ngưng thần cố (tinh thần vững như bàn thạch), cả người giống như thoát thai hoán cốt, thậm chí có thể sánh vai với Hỏa Đồ.
Chẳng lẽ hắn đã thu hoạch gì đó trong Bí Cảnh Thiên Phượng, khiến thực lực tiến bộ lần nữa?
- Đáng chết!
Trong lòng Triệu Tiển gào thét.
Thạch Mục không hề để ý đến những người chung quanh, hắn phất tay tạo luồng ánh sáng đỏ nâng Thân Ngoại Hóa Thân lên, cau mày.
Giớ phút này Thân Ngoại Hóa Thân hầu như tan vỡ, may mà thần hồn bên trong không bị tổn thương, nếu có tài liệu phù hợp thì có thể tu bổ lại được.
- Thạch Đầu, phân thân bị cái thằng mặc đồ đỏ kia làm hỏng đó, hắn còn đả thương Triệu Chu Minh, hiện tại vết thượng của Triệu Chu Minh vô cùng nặng, phỏng chừng nếu không cứu nhanh thì sẽ chết đó.
Thải Nhi vươn cánh chỉ vào Hỏa Đồ, giống hết như đang cáo trạng.
Thạch Mục nghe vậy, phất tay thu Thân Ngoại Hóa Thân vào, nhìn về phía Triệu Chu Minh.
Thân thể Triệu Chu Minh đã vỡ thành hai cái động lớn, toàn thân toàn là máu, thế nhưng vẫn còn khí tức, chẳng qua là khí tức càng ngày càng yếu dần.
- Ồ, thì ra vẫn còn một con chưa bị đâm chết, hừ!
Hỏa Đồ bay ra khỏi đáy hố, sắc mặt vô cùng khó coi, nghe Thải Nhi nói vậy liền hư lạnh, phất một tay, pháp bảo quạt xếp bộc phát hồng quang.
Vút vút vút!
Hơn trăm lưỡi đao lửa bắn ra như gió táp mưa sa, bắn về phía Triệu Chu Minh, tốc độ cực nhanh, hầu như vừa lóe lên đã đến trước người.
Mặc dù lưỡi đao màu đỏ kia nhanh, nhưng có người còn nhanh hơn.
Hư không phía trước Triệu Chu Minh lóe lên, thân ảnh Thạch Mục bỗng dưng xuất hiện.
Một tiếng “ông” vang lên.
Hai mắt Thạch Mục tỏa ra quang mang đỏ thẫm, hỏa diễm màu đỏ trên người bộc phát, sau đó căng phồng lên nhanh chóng, trong thời gian ngắn đã hình thành lĩnh vực Xích Sắc Hỏa Diễm, bao phủ lấy Triệu Chu Minh.
Lĩnh vực hỏa diễm đã lớn hơn trước không ít, hơn nữa cũng đã hoàn chỉnh hơn trước nhiều.
Lĩnh vực vừa mới mở ra, đám hỏa nhận đó bay vụt tới.
Ầm ầm ầm!
Hơn trăm lưỡi đao lửa chém vào trên lĩnh vực, sau đó đột nhiên nổ mạnh, phát hiện tiếng kinh thiên động địa, ngọn lửa bùng nổ trùm lên cả người Thạch Mục.
- Giết chết!
Bạch Hồng vừa thấy cảnh đầy, hét to đầy hưng phấn.
Thế nhưng hắn phát hiện ra, mọi người ở đây, trừ hắn, không ai nói chuyện gì cả, khiến hắn im lặng hậm hực.
- Thật sự không ngờ, chỉ trong khoảng thời gian nhanh như thế lại có thể tiến giai lần nữa!
Sắc mặt Hỏa Đồ khó coi, trầm giọng lẩm bẩm.
Vốn dĩ hắn vẫn còn không chắc chắn tu vi của Thạch Mục, hiện tại đối phương đã mở lĩnh vực, liền bại lộ cảnh giới của mình.
Ngũ quang Triệu Tiển hơi vặn vẻo, nhìn chằm chằm Thạch Mục, tâm loạn như ma, hàm răng rung rộng cạch cạch.
Thực lực Thạch Mục tiến triển cực nhanh, vượt rất xa so với tưởng tượng của hắn.
Sắc mặt Bạch Phi và Bạch Hồng cũng trắng bệch, hiện tại tu vi của Thạch Mục đã lớn mạnh hơn trước, sao bọn họ có thể tranh đoạt với đối phương trong tộc Di Thiên Cự Viên được.
Đáy mắt Bạch Phi bỗng chốc mờ mịt, hắn ruồng bổ hết thảy mọi thứ, gia nhập vào Thiên Đình, chẳng lẽ đã sai hết cả rồi?
Hỏa diễm cuồn cuộn phiêu tán đi rất nhanh, lộ ra thân ảnh của Thạch Mục.
Linh vực màu đỏ quanh người hắn vẫn không hư hao chút nào, hiển hiện từng luồng hào quang hồng sắc.
Trong lĩnh vực, hai tay Thạch Mục vung vẩy, từng luồng ánh sáng xanh biếc bay ra khỏi tay hắn, dung nhập vào cơ thể Triệu Chu Minh, đúng chính là sức mạnh hệ Mộc của Cửu Chuyển Huyền Công.
Cơ bắp xung quanh miệng vết thương Triệu Chu Minh nhúc nhích, nhanh chóng mọc ra vài phần thịt, khép lại bằng tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.
Hai lỗ thủng lớn bằng cái động ấy vậy mà chỉ dùng thời gian một cái hô hấp đã khép lại, thân thể Triệu Chu Minh run lên, mở mắt chậm rãi.
Ông nhìn bốn phía, nhanh chóng hiểu được tình hình trước mắt.
- Đa tạ ơn cứu mạng của Minh Chủ Thạch Mục.
Triệu Chu Minh lớn lên, khom người thi lễ với Thạch Mục.
- Chỉ tiện tay thôi, Trưởng Lão Triệu không cần khách khi vậy đâu.
Thạch Mục khoát tay nói.
Ánh mắt Triệu Chu Minh sáng ngời nhìn Thạch Mục, vừa mới định hỏi tình huống bên trong Bí Cảnh, nhưng vào thời khắc này, luồng kim sắc hỏa diễm cực lớn phủ xuống từ trên không, mộ thân ảnh hiện ra từ trong ngọn lửa, chính là Hỏa Đồ.
- Nhật Chước!
Hỏa Đồ hét lớn, hai tay vung vẩy.
Vô số hỏa diễm kim sắc hội tụ vào một chỗ, ngưng tụ lại thành một vầng mặt trời nho nhỏ màu vàng, dựa theo động tác của Hỏa Đồ, vầng mặt trời này nhanh chóng công kích vào lĩnh vực mà Thạch Mục đang ngưng tụ.