Thạch Mục chỉ thoáng trầm ngâm một lát, mở miệng nói, liên tiếp điểm ra bốn người có tu vi Thần Cảnh trung kỳ.
Những người được đọc tên đều tiến lên trước một bước, đi tới bên cạnh Thạch Mục.
- Bốn vị sẽ theo ta cùng tiến vào đại điện.
Thạch Mục quay người lại, nói.
Nếu Thạch Mục đã hạ lệnh, tuy rằng mọi người vẫn có chút lo lắng, nhưng vẫn đều nghe theo mệnh lệnh.
Những người khác đều dẫn theo ba mươi vạn đại quân, phân tán ở bốn phía xung quanh của quảng trường. Xem ra, giống như bao vây toàn bộ Nam Sư Cung lại.
Thạch Mục dẫn theo đám bốn người Lục Quỳ Chung đi theo Ân Phá, tiến về phía Nam Sư Cung. Thải Nhi cũng bị để lại ở bên ngoài.
- Thạch Đầu, cẩn thận!
Thải Nhi cũng thu hồi vẻ hoạt bát, ngưng trọng truyền âm nói.
Thạch Mục liếc mắt nhìn Thải Nhi, khẽ gật đầu.
- Thạch minh chủ mời.
Ân Phá cười ha hả, đi vào đại điện trước.
Nhìn từ phía bên ngoài, Nam Sư Cung đặc biệt hoa lệ. Chỉ có điều khi bước vào đại điện, mới khiến cho người ta hoàn toàn hiểu được cái gì gọi là xa hoa.
Trên nền của đại điện mặt đất, sử dụng gạch màu trắng trong suốt lấp lánh lát. Những viên gạch lộ ra một hàn khí. Không ngờ là Huyền Băng vạn năm.
Trong điện, hai bên có hai hàng cột đá màu xanh, chống đỡ khung đỉnh. Trên trụ đá có linh quang lóe lên, lộ ra một mùi thơm kỳ dị. Không ngờ là linh thạch Huyền Mộc xanh, chính là nguyên liệu chế luyện linh bảo đỉnh cấp.
Những cái khác được khắc lan ngọc thế, không ngờ đều là nguyên liệu cực kỳ quý báu. Bình phong giá gỗ cũng là nguyên liệu gỗ linh tài cực phẩm.
Thạch Mục chỉ thoáng nhìn lướt qua, rất nhanh liền thu hồi ánh mắt, nhìn về phía trung tâm của đại điện.
Nơi đó rõ ràng trưng bày một chiếc bàn tròn cực lớn. Lúc này một phía bàn tròn có ba người đang ngồi. Mỗi người đều tản ra khí tức cường đại. Không ngờ đều là tu vi đã ngoài Thần Cảnh trung kỳ. Đó chính là nữ tử trang phục màu xanh lục, tiên tướng thứ tư và người thanh niên gương mặt âm ương, tiên tướng thứ năm. Còn có tiên tướng thứ mười, tăng nhân áo bào trắng.
Một bên kia của bàn tròn chỉ là đặt hàng ghế, vẫn chưa có người ngồi. Hiển nhiên là chuẩn bị cho đám người Thạch Mục.
- Ra mắt Thạch minh chủ!
Ba người đứng lên, nhìn về phía Thạch Mục, chắp tay thi lễ một cái.
- Thạch minh chủ chắc hẳn là còn chưa từng gặp mặt chúng ta. Tại hạ giới thiệu một chút, vị này chính là tiên tướng thứ tư Trầm Ngư. Tiên tướng thứ năm Tả Âm, tiên tướng thứ mười Bạch Thủy đại sư.
Ân Phá lần lượt giới thiệu và ba người.
Thạch Mục nhìn ba người gật đầu. Tầm mắt hắn nhất thời chuyển sang, rơi vào một chỗ ngồi để trống ở giữa ba người, sắc mặt trầm xuống.
- Không phải muốn đàm phán sao? Đế Quan ở đâu?
- Ha ha, nếu mời các hạ, bản tọa tất nhiên sẽ không vắng mặt!
Một tiếng cười dài vang lên. Một bóng người cao lớn mặc áo bào màu vàng đột nhiên xuất hiện ở trên chỗ ngồi kia.
Đồng tử Thạch Mục co lại. Đây là lần đầu tiên hắn thật sự gặp mặt Đế Quan. Lần trước chỉ là giao đấu với một phân thân hình chiếu.
Lúc này thật sự nhìn thấy Đế Quan, vậy mới chính thức cảm nhận được sự lợi hại của đối phương.
Uy áp vô cùng khổng lồ từ trên bóng người cao lớn kia truyền ra, giống như biển lớn vô biên vô hạn, trùng trùng điệp điệp đè ép đến.
Sắc mặt bốn người phía sau Thạch Mục đột nhiên trở nên trắng bệch, đồng tử tan rã, hình như tâm trí cũng bị áp chế.
Thạch Mục nhíu mày. Trên người hắn có ánh sáng lóe lên, cũng tản ra một khí tức cực kỳ khổng lồ c, chặn lại uy áp của Đế Qua.
Sắc mặt bốn người phía sau Thạch Mục buông lỏng, thở dốc một tiếng, khôi phục lại.
Hai khí tức cực lớn ầm ầm va chạm vào nhau. Hư không mơ hồ có từng tia chớp xẹt qua.
- Oong.
Một tiếng động vang lên. Hư không đột nhiên trở nên hỗn loạn kịch liệt, hiện ra vô số gợn sóng, vặn vẹo run rẩy, hình như muốn lập tức vỡ vụn ra.
Hai khí tức không ngờ không phân cao thấp!
- Ha ha ha! Lúc này mới ngắn ngủi một khoảng thời gian không gặp, không ngờ tu vi của các hạ đã tinh tiến đến trình độ như vậy. Quả nhiên là tuyệt thế kỳ tài!
Đôi mắt Đế Quan lóe sáng, cười ha ha, chậm rãi thu hồi uy áp trên người.
- Quá khen. Một chút tu vi của ta đây, làm sao dám so sánh được với các hạ.
Thạch Mục cũng thu hồi khí tức, ngoài cười nhưng trong không cười nói.
- Thạch minh chủ không cần khiêm nhường. Ngồi đi.
Đế Quan vẫn ngồi ở chỗ ngồi đối diện, nói.
Trên mặt Thạch Mục lộ ra nụ cười nhạt, ngồi xuống ở phía đối diện Đế Quan.
Đám bốn người Lục Quỳ Chung cũng lần lượt ngồi hai bên trái phải của Thạch Mục.
- Lần này, Thạch Mục minh chủ có thể đáp ứng chuyện hoà đàm, Thiên Đình ta cảm thấy vô cùng vinh hạnh...
Ân Phá liếc mắt nhìn Đế Quan, mở miệng cười nói.
- Những lời dối trá khách sáo này thì miễn đi. Chúng ta vẫn nói thẳng chuyện hòa đàm. Liên quan tới hoà đàm lần này, Thiên Đình các ngươi có yêu cầu gì? Không ngại cứ nói thẳng.
Ân Phá lời còn chưa dứt, bị Thạch Mục khẽ cười một tiếng ngắt lời nói.
Thạch Mục nói, ánh mắt ý vị thâm trường nhìn về phía Đế Quan.
- Ha hả, Thạch Mục minh chủ quả nhiên người chân thật nói lời thẳng thắn. Nếu như thế, ta cũng không che dấu nữa. Chỉ có điều trước khi đưa ra yêu cầu, ta muốn hỏi vài câu hỏi. Không biết Thạch minh chủ có tin tưởng vào số mệnh hay không?
Ánh mắt Đế Quan thoáng động, cười lớn một tiếng nói.
Thạch Mục nghe vậy liền ngẩn người ra. Hắn hồi tưởng lại Triệu Tiển. Bởi vì người này cũng đã từng hỏi qua chính một vấn đề như vậy.