- Tốt, món quá này của con ta rất rất thích.
An Dật Sơn gật gật đầu nói.
An Đô ánh mắt vui mừng, ngồi xuống.
An Dật Sơn tuy rằng cố làm ra vẻ bình tĩnh nhưng An Đô có thể nghe ra được ngữ khí lích động của ông ta.
Thọ đản lần này, An Đô nghĩ thầm chắc chắn mình là người chiến thắng cuối cùng.
Trên đại điện không ít người nhìn sang An Hoa, bây giờ chỉ còn lại mình hắn là chưa tặng lễ vật thôi.
An Đô khinh bỉ liếc qua An Hoa một cái rồi từ từ ngồi xuống, khóe môi hơi nhếch lên, hắn không tin An Hoa có thể lấy ra lễ vật gì ngon lành.
Dưới ánh mắt chú ý của mọi người, An Hoa từ từ đứng dậy, phất tay lấy ra một ngọc hạp to nhỏ chừng một vài thước.
- Đây là món quà của tôi, hy vọng tộc trưởng đại nhân thích nó.
An Hoa không nói nhiều, giọng điệu bình tĩnh nói.
Người hầu đứng bên bay qua mang ngọc hạp đem đến trước người An Dật Sơn.
An Dật Sơn hơi nhíu lông mày, mở nắp hộp ra, nằm ở bên trong là một thanh dài chừng một thước “hỏa hồng sắc Như Ý”.
Như Ý bị hồng quang êm ái bao phủ, trong hồng quang mỗi “hỏa hồng phù văn” bay nhảy lên phát ra một luồng khí tức như có linh tính, giống như ngọc Như Ý này không phải là vật vô tri vô giác.
Đây là khí tức mà linh bảo đặc biệt có.
- Linh bảo!
An Dật Sơn lúc này hai mắt đã sớm mở to, trong mắt tràn đầy vẻ tham lam, không khỏi lẩm bẩm trong miệng.
Mọi người bên dưới cũng có vài người kiến thức sâu rộng, rất nhanh đã nhận ra đẳng cấp của pháp bảo “hỏa hồng Như Ý” kia, từng người người người mở to mắt ra giống như An Dật Sơn.
An Đô và Lam Ngọc hai người sắc mặt biến đổi.
- Đây…..đây không thể nào!
An Đô liền nhìn sang An Hoa, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin nổi những gì mình đang nhìn thấy.
Linh bảo cực kỳ trân quý, cả toàn bộ Viêm Hổ Nhất Tộc cũng chỉ có tín vật của tộc trưởng là miễn cưỡng được xem như linh bảo. Hơn nữa phải là hai cái tín vật hợp lại làm một mới có thể phát ra được uy năng của linh bảo, An Hoa từ đâu có được một cái linh bảo.
An Hoa nhìn thấy biểu hiện của An Dật Sơn và mọi người, yên tâm trong lòng, cảm kích nhìn Thạch Mục một cái.
An hoa cũng không ngờ tới, Thạch Mục lại lấy ra một cái linh bảo cho hắn làm lễ vật.
Thạch Mục biểu hiện bình tĩnh, hắn bây giờ đâu có thiếu linh bảo.
Ngọc Như Ý này chẳng qua là trước đây ở Tử Dương Thành hắn giết chết một tên Thần Cảnh đại năng của Thiên Đình lấy được. Chỉ là một linh bảo bình thường thôi, hắn để trên người cũng không có tác dụng gì lớn. Hôm nay cũng xem như mượn hoa hiến phật, dù sao thì hắn đối với Hoang Nguyệt Cổ Tỉnh cảm thấy hứng thú hơn.
An Dật Sơn phải mất một lúc sau mới miễn cưỡng bình tĩnh trở lại, có điều vẫn không thể khống chế hỏa diễm trong mắt, phất tay cất ngọc Như Ý vào.
- Ha ha, món quà này của An Hoa ta cũng rất vừa ý.
Hắn vừa nói xong, từ từ ngồi xuống trầm mặc không nói gì. Ánh mắt nhìn qua nhìn lại giữa An Đô và An Hoa.
An Hoa nhìn thấy biểu hiện của An Dật Sơn, trong lòng bỗng nhiên có chút dự cảm không lành.
Sự khác biệt giữa món quà của An Hoa và An Đô mọi người ai cũng vừa nhìn đã thấy, có điều….
Thạch Mục cũng hơi nhíu mày.
Những người khác trong đại điện cũng như vậy, đều có biểu hiện rất kỳ quái.
An Dật Sơn trầm mặc một lúc, mặt cười lên nói:
- Lễ vật của mọi người đều rất quý giá, tuy nhiên trong đó lễ vật ta vừa ý nhất đó là…..
Mọi người trong đại điện đều như ngừng thở, chăm chú để nghe kết quả.
- Chính là, món quà mà cháu trai ngoan của ta An Đô đã dâng lên!
An Dật Sơn dừng lại một chút, lớn tiếng thông báo.
An Đô vốn dĩ có chút bất an, khi nghe thấy vậy mặt liền ngẩn ra, rồi vui mừng như điên đứng dậy, dứng dậy xong hít vào một hơi sâu, hướng về An Dật Sơn cung kính hành lễ.
- Đa tạ thúc phụ!
Cả điện mọi người đối mặt nhìn nhau, nhất thời trừ tiếng hưng phấn của An Đô ra thì nguyên cả đại điện không còn âm thanh nào khác.
Thạch Mục mặt mày cũng nhăn nhó lại, trên dưới quan sát một lượt An Dật Sơn, giống như bắt đầu làm quen lại đối phương.
Trên đời lại có kẻ da mặt dày như vậy, hôm nay hắn coi như đưuọc mở rộng tầm mắt rồi.
An Hoa trong lòng nổi cơn thịnh nộ, lập tức đứng dậy.
- An Hoa, ngươi muốn nói điều gì!
Chưa đợi An Hoa nói gì, An Dật Sơn nhăn mày, gằn giọng nói.
- Tộc trưởng đại nhân, lễ vật của tôi và An Đô rút cuộc của ai trân quý hơn mọi người vừa nhìn đã biết, quyết định của người tôi thật không có cách nào tiếp nhận được, như vậy nào có công bằng!
An Hoa kiềm chế lửa giận hừng hực nói.
Nếu như Hỏa Như Ý đó là của hắn thì thôi đi nhưng nó lại là bảo vật của Thạch Mục, lại bị An Dật Sơn trắng trợn nuốt mất. An Hoa không thể chịu được, lúc này dù có thế nào đều phải cho Thạch Mục một lời giải thích.
- Hỗn láo! An Hoa, ngươi lại dám ăn nói như vậy với tộc trưởng đại nhân!
An Đô đứng ra, ánh mắt giễu cợt nhìn vào An Hoa.
- An Hoa, món quà của ngươi tuy rằng khá là trân quý, nhưng lão phu lúc trước nói là lễ vật của ai hợp với ý của ta nhất. Về phương diện này, lễ vật mừng thọ của An Đô ý nghĩa hơn ngươi một bậc.
An Dật Sơn lạnh lùng nói.
An Hoa trong lòng lại càng thêm phẫn nộ, còn phải nói thêm gì nữa, Thạch Mục nhẹ nhàng kéo hắn một cái, truyền âm nói một câu.
An Hoa mặt nhăn mày nhó, từ từ ngồi xuống.
An Dật Sơn nhìn thấy An Hoa như vậy, tưởng rằng An Hoa đã chịu thua, trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Hoang Nguyệt Cổ Tỉnh mỗi một trăm năm mới được mở ra một lần, cơ hội hiếm có, An Dật Sơn hắn tuyệt đối không để người của ngoại tộc đi vào bên trong, càng huống chi người này lại là con trai của tộc trưởng ngoại tộc tiền nhiệm.
Chuyện này tuy rằng làm như vậy không được đẹp mặt cho lắm, tuy nhiên trong Viêm Hổ Nhất Tộc hắn đã sớm nắm đại quyền trong tay, căn bản không sợ người khác đàm tiếu.