- Tam trưởng lão, không biết như vậy đã đi được hay chưa?
- Đi thôi.
Bạch Phi ôn hoà nói một câu. Hắn quay người sang, đi vào lối vào vách núi.
Thạch Mục theo ba người đi vào lối vào vách núi. Bên trong là một lối đi. Chỉ có điều lối đi này cũng không dài. Rất nhanh bọn họ đi tới một chỗ không gian trong lòng đất.
Nơi này rất rộng rãi, khoảng hai ba mươi trượng. Ở chính giữa là tế đàn cao. Trên tế đàn dựng một tấm bia đá màu đen. Phía trên lóe lên ánh sáng màu đen, mơ hồ có thể thấy một vòng xoáy màu đen chậm rãi chuyển động, tản ra từng đợt chấn động vô cùng cường đại.
- Tấm bia đá này chính là lối vào bảo tàng?
Bốn người tới trên tế đàn. Thạch Mục nhìn tấm bia đá màu đen, mở miệng hỏi.
- Không sai. Thạch Mục đạo hữu, xin mời.
Đại trưởng lão giơ tay lên làm ra một tư thế mời, nói.
Thạch Mục lật tay lấy ra lệnh bài màu nâu. Trong lòng hắn âm thầm thở ra một hơi, chậm rãi đi về phía trước. Đồng thời tâm niệm thoáng động, rót chân khí vào bên trong Thiết Viên Lệnh.
Keng.
Một tiếng động vang lên!
Mặt ngoài của lệnh bài sáng lên từng vòng linh văn. Toàn thân tản ra ánh sáng mờ tỏ, lơ lửng ở trong lòng bàn tay của hắn.
Tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Thạch Mục thoáng buông lỏng.
Đám người đại trưởng lão thấy thế, sắc mặt đều thoáng thay đổi. Chỉ có điều thần sắc mỗi người lại khác nhau.
Trên mặt hai người đại trưởng lão, Bạch Tàng lộ ra vẻ vui mừng. Sắc mặt Bạch Phi lại trầm xuống, âm thầm nắm tay.
Thạch Mục khống chế được lệnh bài, tiếp tục chậm rãi tới gần tấm bia đá.
Theo lệnh bài tới gần, ánh sáng màu đen trên tấm bia đá chợt lóe sáng kịch liệt.
Ngay thời điểm Thạch Mục đi tới trước tấm bia đá, chỉ còn cách khoảng một trượng, một ánh sáng màu đen từ bên trong vòng xoáy màu đen kia bay ra, bắn vào phía trên lệnh bài.
Một tiếng động vang lên!
Hào quang trên lệnh bài màu nâu đại thịnh, thoáng chút đã bao phủ Thạch Mục, lóe lên tiến vào bên trong vòng xoáy màu đen, trong nháy mắt biến mất.
Tất cả mọi chuyện phát sinh quá mức đột ngột. Bóng người Thạch Mục biến mất. Lúc này ba người đại trưởng lão mới kịp phản ứng được.
- Ghê tởm! Thế nào lại chỉ có một mình hắn tiến vào! Không giống với lần trước, khi tộc trưởng mở ra!
Bạch Phi quát to, hai tay bấm pháp quyết, toàn thân hóa thành một ánh sáng màu đỏ, bay về phía vòng xoáy màu đen.
Vòng xoáy màu đen lóe lên ánh sáng màu đen.
Ầm.
Một tiếng động vang lên!
Ánh sáng màu đỏ tan ra. Thân thể Bạch Phi bị chấn động bay thẳng ra, ngã ở cách đó mấy trượng, trong miệng phun ra một búng máu.
- Không cần thử. Không có lệnh bài Thiết Viên, ai trong chúng ta cũng không có khả năng tiến vào bên trong.
Đại trưởng lão không nhìn Bạch Phi, trong miệng thản nhiên nói.
- Lẽ nào lệnh bài kia chỉ cho một mình Thạch Mục đi vào? Nếu chẳng may hắn lấy đi tất cả bảo vật bên trong thì phải làm sao bây giờ?
Bạch Phi đứng lên. Dưới tình thế cấp bách, hắn không e ngại đại trưởng lão nữa, quát lớn.
- Bảo tàng này vốn là tộc trưởng lưu lại cho người thừa kế của hắn. Hiện tại Thạch Mục vừa có thể được Thiết Viên Lệnh công nhận, đã nói rõ hắn là người được Bạch Công tộc trưởng lựa chọn. Đồ vật bên trong, tất cả thuộc về hắn cũng là chuyện đương nhiên.
Đại trưởng lão ở tại chỗ ngồi xuống khoanh chân, hai mắt chậm rãi nhắm lại, nói.
Bạch Phi nghe vậy, thần sắc trên mặt không ngừng thay đổi. Hắn cả giận hừ một tiếng, hai tay khoanh trước ngực, đứng qua một bên.
Bạch Tàng nhìn thấy sắc mặt Bạch Phi khó coi, miệng nhếch lên một chút, hình như có vài phần cao hứng. Ánh mắt hắn lập tức nhìn về phía tấm bia đá, lộ ra vẻ tha thiết chờ mong.
Cùng lúc đó, thân thể Thạch Mục bị một lực lượng khổng lồ bao phủ, căn bản không có cách nào giãy ra được.
Hắn chỉ cảm thấy trời xoay đất chuyển một hồi. Cảnh vật quanh thân trở nên mơ hồ không rõ, hình như trong nháy mắt mất đi khả năng điều khiển đối với thân thể.
Mà thời điểm trong lòng hắn có chút sốt ruột, thân thể đột nhiên nhẹ bỗng, bị ném bay ra ngoài. Tiếp đó, ánh mắt hắn liền sáng ngời, xuất hiện ở một trong đại điện trống trải.
Giờ phút này, hắn lại đoạt lại quyền khống chế thân thể.
Hắn hít một hơi thật sâu, vội vàng trấn tĩnh lại, ánh mắt quan sát xung quanh.
Tòa đại điện này có phần rộng lớn hùng vĩ. Xung quanh là từng cây cột màu vàng dựng thẳng, cao chót vót. Ngay phía trước là một cửa lớn đi thông ra ngoài.
Chẳng biết tại sao, trong tòa cung điện nhìn như to lớn này, khắp nơi lại tràn ngập cảm giác hoang vắng. Tường, trên mặt đất đều có vết tích hoang phế.
Thạch Mục thu hồi ánh mắt, trên mặt lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Chỗ này cho hắn cảm giác tương tự với khu đổ nát Côn Minh trước đây. Chỉ có điều không đổ nát tới mức như Côn Lôn, lại tràn ngập một loại khí tức cổ kính trải qua năm tháng mênh mông.
Thạch Mục chỉ thoáng trầm ngâm một lát, bước chân chậm rãi đi lại bên trong đại điện. Vừa đi hắn vừa nhìn, đồng thời thả ra thần thức.
Nếu như hắn đoán đúng, nơi này có hạn chế không nhỏ đối với thần thức. Bộ dạng chỉ có thể rời khỏi thân thể hơn mười trượng là cùng.
Hắn đi một vòng ở bên trong tòa đại điện này, cũng không có phát hiện ra cái gì. Hắn ở tại chỗ do dự một lát, sau đó liền dứt khoát đi ra khỏi đại điện, tiến về phía xa.
Bên ngoài đại điện là vô số đình đài lầu các, cầu nhỏ nước chảy nối liền. Dường như đây là chỗ ở trước kia của người đó.
Ánh mắt Thạch Mục lóe lên, lại đứng ở cửa một lúc lâu.
Nơi này là chỗ bảo tàng của Bạch Viên, nhìn như gió êm sóng lặng, nhưng tất nhiên sẽ không đơn giản.
Sau khi quan sát tình hình xung quanh một lượt, hắn cẩn thận tìm kiếm ở các nơi. Kết quả lại vẫn không có thu hoạch được gì.
Ở đây khắp nơi đều là cung điện kiến trúc trống rỗng mà thôi. Ngoại trừ một ít hoa cỏ, một vật còn sống cũng không có.
- Tại sao có thể như vậy được?
Hắn chau mày, có chút không hiểu.
Nhưng vào lúc này, trong lòng hắn thoáng động.
- Ào ào ào ào...