Thần sắc Thạch Mục nghiêm nghị nói.
- Thanh toán? Thực sự là nói khoác không biết ngượng mồm! Ngươi chỉ mới là tu vi Thánh Giai sơ kỳ. Sợ là ngay cả mấy lão gia hỏa chúng ta, ngươi cũng không đối phó được, lại có bản lĩnh gì đòi nợ Thiên Đình? Hơn nữa, tự ngươi nói là mình là truyền nhân của tộc trưởng. Ai biết có phải là thật hay không? Ai biết ngươi có phải là một kẻ giả mạo hay không!
Bạch Phi chợt lạnh lùng mở miệng nói.
- Tam trưởng lão, ngươi nói thế là có ý gì? Trên người của Thạch Mục đạo hữu mang theo khí tức của tộc trưởng. Điều này không giả được. Ngươi khẳng định cũng có thể cảm ứng được. Sao ngươi có thể nói như thế?
Chân mày Bạch Tàng nhíu lại, phẫn nộ quát.
- Một chút khí tức lại có thể nói rõ cái gì? Người này chẳng qua là một Nhân tộc. Bạch Công tộc trưởng lại là niềm kiêu ngạo của Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc ta. Năm đó cho dù thật sự bỏ mình, sao có thể tìm một Nhân tộc để làm truyền nhân của hắn được?
Bạch Phi cười lạnh nói.
Vẻ giận dữ trên mặt Bạch Tàng càng lúc càng tăng lên. Hắn trở nên đứng lên.
Thạch Mục cũng không có bởi vì thái độ này của Bạch Phi mà phẫn nộ. Hắn lạnh lùng bình tĩnh nhìn hai người tranh cãi, trong lòng âm thầm lắc đầu.
Tuy rằng hôm nay là lần đầu tiên hắn tới nơi đây, lại mơ hồ nhận thấy được, Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc không đồng lòng. Cao tầng như vậy, thật ra khiến cho hắn có chút thất vọng.
- Bạch Phi trưởng lão thoạt nhìn hình như rất nghi ngờ Thạch mỗ là một người giả mạo?
Hắn chợt mở miệng nói.
- Không sai! Ngươi luôn miệng nói ngươi là truyền nhân của tộc trưởng. Có gì làm bằng chứng?
Bạch Phi nhìn về phía Thạch Mục, trực tiếp nói.
Thạch Mục cười nhạt, trong tay chợt hiện lên kim quang. Phiên Thiên Côn hiện ra, tản ra uy năng vô tận.
Cùng lúc đó, trên người hắn lóe lên ánh sáng rực rỡ. Cửu Long Tỏa Kim Giáp cũng nổi lên.
Trong đại điện, sắc mặt ba người đại biến, bao gồm đại trưởng lão ở bên trong, đều trở nên đứng lên.
- Không biết hai thứ này có thể làm bằng chứng hay không?
Thạch Mục nói.
- Phiên Thiên Côn! Tỏa Kim Giáp!
Trong mắt Bạch Phi hiện ra lửa nóng vô tận, nhưng chỉ là một thoáng đã biến mất.
- Đây là bảo côn và bảo giáp của tộc trưởng! Thạch đạo hữu nắm giữ hai thứ bảo vật này, tất nhiên là truyền nhân của tộc trưởng.
Trong mắt Bạch Tàng lộ ra vẻ vui mừng, lập tức nói.
Ánh mắt hắn lập tức nghiêm lại, đi tới phía trước người Thạch Mục, khom người thi lễ một cái.
- Bạch Tàng trưởng lão Di Thiên Cự Viên, ra mắt tộc trưởng!
Sắc mặt Thạch Mục biến đổi, có chút bối rối đứng lên, nâng thân thể Bạch Tàng dậy.
- Nhị trưởng lão làm vậy là có ý gì? Thạch mỗ mặc dù là truyền nhân của lão tổ, nhưng làm sao dám nhận đại lễ như vậy của ngài được.
- Thạch Mục đạo hữu có chỗ không biết. Năm đó trước khi tộc trưởng mất tích, đã từng lưu lại một câu. Nếu như hắn gặp phải chuyện gì bất trắc, chắc chắn sau này sẽ có người cầm tín vật của hắn trở về. Từ đó về sau, vị trí tộc trưởng của bản tộc vẫn để trống. Sau khi ba người chúng ta thương nghị đã quyết định, cả đời hết lòng tuân thủ di huấn của tộc trưởng, để truyền nhân của tộc trưởng làm tộc trưởng. Thạch đạo hữu nếu đã mang về truyền thừa của tộc trưởng, tất nhiên đó chính là tộc trưởng của Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc ta.
Bạch Tàng nói.
- Sai lầm! Người này chẳng qua là nhận được Phiên Thiên Côn và Tỏa Kim Giáp của tộc trưởng mà thôi, có thể nói rõ cái gì? Không chừng hắn trộm được hai pháp bảo này của tộc trưởng ở đâu đó cũng không chừng. Chỉ mới vậy liền tin tưởng hắn được sao? Hừ! Mánh khóe nhỏ này của ngươi không lừa gạt được ta đâu.
Bạch Phi lạnh lùng nói.
- Bạch Phi! Ngươi đây rõ ràng là già mồm át lẽ phải!
Thạch Mục còn chưa lên tiếng, Bạch Tàng đã tức giận rống lên.
- Già mồm át lẽ phải? Ta thấy là trưởng lão Bạch Tàng ngươi tự quyết định. Nếu như tộc trưởng đã bỏ mình, vậy hai pháp bảo này của hắn tất nhiên cũng thất lạc theo. Bất kể người nào, chỉ cần vận khí tốt, tất nhiên có thể nhận được. Lẽ nào chúng ta phải đưa một kẻ vô năng nhặt được bảo vật lên làm tộc trưởng sao?
Bạch Phi bĩu môi, nói.
Bạch Tàng nghe vậy thoáng dừng lại, quay đầu nhìn Thạch Mục một chút.
Bạch Phi nói lời ấy cũng có chút đạo lý. Bất kể nói thế nào, Thạch Mục chỉ là một Thánh Giai sơ kỳ. Với tu vi này thực sự có hơi yếu đi.
- A, Bạch Phi trưởng lão hình như có ý kiến không nhỏ đối với Thạch mỗ?
Mắt Thạch Mục híp lại, trong lòng thầm tức giận. Ngay từ khi mới bắt đầu, Bạch Phi này đã nhằm vào hắn, hình như khác có rắp tâm gì khác.
- Ý kiến? Tất nhiên là có một chút. Lập tức bỏ lại Phiên Thiên Côn và Tỏa Kim Giáp của tộc trưởng, rời khỏi đây, ta còn có thể không truy cứu tội giả mạo của ngươi. Nếu không...
Bạch Phi cười lạnh nói. Ánh mắt hắn nhìn Phiên Thiên Côn, hiện lên một tia tham lam.
- Bạch Phi, ngươi nói thế là có ý gì?
Bạch Tàng cả giận nói.
- Ý gì? Tất nhiên là để cho Nhân tộc này lưu lại pháp bảo của tộc trưởng! Hai pháp bảo này vốn là thuộc về Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc ta. Sao có thể để rơi vào trong tay của Nhân tộc này được.
Bạch Phi nói.
- Nói hồi lâu, hóa ra là mơ ước hai pháp bảo này. Được, nếu muốn, cứ tới cầm đi.
Trên mặt Thạch Mục lộ ra vẻ tươi cười đầy châm chọc. Một tay hắn duỗi ra, đưa ngang Phiên Thiên Côn tới trước người.
- Đây chính là ngươi nói.
Trên mặt Bạch Phi lộ ra một tia mừng rỡ. Thân hình hắn lắc một cái, xuất hiện ở trước người Thạch Mục.
Trên tay hắn có ánh sáng màu đỏ tăng mạnh, ngưng tụ thành một con bàn tay mọc đầy lông màu đỏ, chộp về phía Phiên Thiên Côn.
- Bạch Phi, ngươi lớn mật!
Bạch Tàng giận dữ, trên người hiện ra kim quang chói mắt.
- Nhị trưởng lão, tạm thời chờ một chút đã.
Một bàn tay từ bên cạnh duỗi ra, kéo hắn lại. Đó chính là đại trưởng lão vẫn luôn đứng bên cạnh trầm mặc không nói gì.
- Nhưng...
Bạch Tàng vội la lên.
- Nếu như người này ngay cả Bạch Tàng cũng không đối phó được, thì làm sao có thể lãnh đạo được Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc chúng ta, càng chưa nói tới báo thù cho tộc trưởng.
Đại trưởng lão thản nhiên nói.
Ánh mắt Bạch Tàng lóe lên, ngừng tay.
Thạch Mục hừ lạnh một tiếng, cánh tay vung lên. Phiên Thiên Côn tản ra một quầng sáng mờ màu vàng. Một uy áp mãnh liệt khuếch tán ra.
Hắn không sử dụng ra bất kỳ chiêu thức lừa gạt nào, cánh tay vô cùng đơn giản đưa về phía trước một cái, đâm về phía bàn tay vượn màu đỏ.
Bạch Phi mừng rỡ, trong tay bấm quyết. Lòng bàn tay vượn màu đỏ lóe lên hồng quang, ngưng tụ thành một vòng xoáy màu đỏ.
Không gian xung quanh bàn tay vượn màu đỏ đều vặn vẹo, giống như vòng xoáy. Đồng thời vòng xoáy không gian vặn vẹo này mơ hồ còn có từng tia sương mù màu đỏ quanh quẩn.
Đây là một môn bí thuật của hắn, am hiểu thu các loại pháp bảo.