- Con quay về đúng lúc lắm, hai ngày nữa chính là thọ đản của trưởng tộc nội tộc đại nhân, theo như thông lệ sẽ cử hành điển lễ long trọng. Những tiểu tộc nương tựa vào Viêm Hổ Nhất Tộc ta đều sẽ đến tham dự, ngoại tộc chúng ta cũng cần phải chuẩn bị một phần thọ lễ. Quà ta đã chuẩn bị xong rồi, nếu con đã trở về thì thay mặt ta đi tham gia thọ đản đi.
An Duệ nói.
- Thọ đản....
An Hoa lông mày hơi nhăn lại.
- Thọ đản lần này không giống những lần trước, là thọ đản trăm năm của nội tộc tộc trưởng đại nhân, nội tộc tộc trưởng rất coi trọng chuyện này. Ông ta đã nói rằng trong thọ yến lễ vật mừng thọ nào khiến ông ấy vừa ý nhất thì người tặng lễ vật đó sẽ được bước vào Hoang Nguyệt Cổ Tỉnh tu luyện một tháng.
An Duệ vừa cười vừa nói tiếp.
- Huang Nguyệt Cổ Tỉnh!
An Hoa có chút ngạc nhiên nói.
- Đúng vậy, ngoại tộc chúng ta tuy rằng không có lễ vật quý giá gì nhưng con cũng phải dốc sức tranh thủ một chút.
An Duệ nói.
An Hoa nghe vậy, gật gật đầu nói:
- Thúc phụ yên tâm, con biết rồi.
Sau khi An Hoa chào thúc phụ thì dẫn theo Thạch Mục rời đi, hai người không bay đi mà tản bộ đi tới khu vực Tổ Thượng của An Hoa.
- Công tử, lúc nảy tại sao người ngăn cản không để tôi nói với thúc phụ chuyện Thiên Đình có thể sẽ gây bất lợi cho Viêm Hổ Nhất Tộc?
An Hoa vừa đi vừa hỏi.
- Dốt thế, ngay việc này cũng nghĩ không thông hả? Để ta nói cho ngươi nhé! Hiện nay ngươi vừa mới chân ướt chân ráo trở về trong tộc, đối với những thay đổi trong tộc lại không nắm rõ mười mươi. Thạch đầu là sợ ngươi không cẩn thận lại để lộ ra cho gian tế của Thiên Đình biết được.
Thái Nhi vung cánh lên, dáng vẻ tự đắc nói.
- Thúc phụ tôi quản lý ngoại tộc từ lâu, hơn nữa đối xử với tôi cũng không bạc, đáng để chúng ta tin tưởng.
An Hoa thần sắc nghiêm trọng nói.
- Lúc này bất kỳ người nào của Viêm Hổ Nhất Tộc đều có khả năng là gian tế của Thiên Đình, nếu như ý đồ của chúng ta một khi bị lộ ra thì mọi hành động trong tộc đều sẽ trở nên khó khăn. Vì vậy việc điều tra kế hoạch của Thiên Đình chỉ có thể do hai người chúng ta âm thầm tiến hành, còn lại không thể tin tưởng bất cứ ai.
Thạch Mục nói rõ.
- Công tử nói rất có lý, tôi nhớ rồi, chuyện này quan hệ trọng đại, đích thực là nên hành sự cẩn thận.
An Hoa nghe vậy, gật gật đầu nói.
- Đúng rồi, Viêm Hổ Nhất Tộc các ngươi nếu đã phân thành hai tộc, trưởng tộc của ngoại tộc là phụ thân của ngươi vậy trưởng tộc của nội tộc kia là ai?
Thạch Mục và An Hoa sánh vai đi tới, Thạch Mục hỏi.
- Nội tộc tộc trưởng tên là An Dật Sơn, là người duy nhất có tu vi ở Thần Cảnh đại năng của Viêm Hổ Nhất Tộc chúng tôi. Tộc của bọn họ cùng chung nguồn gốc với tổ tiên của chúng tôi, có điều đã phân hóa nhiều năm nên biến thành hai tộc độc lập.
An Hoa giải thích nói.
- Ồ, người này tính tình phẩm chất thế nào?
Thạch Mục hơi nhăn mày hỏi tiếp.
- An Dật Sơn phẩm chất xấu xa tồi tệ, là loại người thông thái rởm, lại còn là một tên háo sắc. Trong tộc có không ít thiếu nữ dung mạo xinh đẹp nếu như bị hắn nhắm trúng thì khó mà giữ được tấm thân trong sạch. Hắn làm việc gì cũng khua chiêng múa mép, đặc biệt rất thích được kẻ khác a dua nịnh nọt. Mỗi năm vào thọ đản của hắn đều ra lệnh cho mọi người trong tộc phải tổ chức cho hắn đại điển chúc mừng thật long trọng, vô cùng phô trương lãng phí.
An Hoa vừa nói, trên mặt không kiềm chế được lộ ra vẻ căm ghét.
- Lại có kiểu người ngang ngược như vậy, làm sao mà hắn lại được trở thành tộc trưởng của một tộc vậy?
Thạch Mục cũng nhăn mày nhăn mặt, có chút khó hiểu hỏi.
- Ài, Viêm Hổ Nhất Tộc đã không còn được như trước nữa rồi, có được một người có công lực Thần Cảnh đã không dễ dàng gì huống hồ với tu vi của hắn lại có thể áp chế những người khác trong tộc, vậy nên tự nhiên sẽ chẳng có ai dám phản đối hắn.
An Hoa lắc lắc đầu, có chút bất lực nói.
- Nếu như hắn đã có tài mà không có đức, lại không xứng với vị trí tộc trưởng của hắn, đối với trong tộc ngươi mà nói đúng là một hiểm họa. Viêm Hổ Nhất Tộc ngươi có thể đi được tới ngày nay quả thật không dễ dàng gì.
Thạch Mục cũng thở dài nói.
- Không nói tới cái khác, riêng việc mỗi năm một lần tổ chức điển lễ chúc mừng thọ đản cũng đã tiêu phí một khoản không hề nhỏ. Mà tất cả tài nguyên tiêu tốn vì hắn đều là do các tiểu tộc nương nhờ vào Viêm Hổ Nhất Tộc lo liệu. Vậy nên trong rất nhiều công việc của Viêm Hổ Nhất Tộc đều không thể không cân nhắc đến ý kiến của tộc chúng các tiểu tộc lân cận nương tựa vào Viêm Hổ nhất Tộc. Thậm chí có những lúc đang tiến hành quyết định một số việc trong tộc, những ngoại tộc kia cũng có thể chõ mõm vào.
An Hoa nghĩ tới điều gì đó, bổ sung nói tiếp.
- Nếu là như vậy, uy tín của Viêm Hổ Nhất Tộc ở đâu để sau này có thể thống soái các bộ tộc lân cận đó?
Thạch Mục hỏi.
- Tuy rằng nói như vậy, trong tộc cũng có rất nhiều người thấy được ảnh hưởng và tác hại của chuyện này nhưng lại không có ai dám đứng trước mặt An Dật Sơn nhắc đến. Sợ nói ra lời khó nghe sẽ khó tránh khỏi bị hắn trách phạt.
An Hoa nói tiếp.
- Đúng rồi, lúc trước nói chuyện thúc phụ ngươi có nhắc đến Hoang Nguyệt Cổ Tỉnh, nó là vật gì?
Thạch Mục lại hỏi.
- Hoang Nguyệt Cổ Tỉnh là nơi thần mật trên Hổ Vương Tinh của chúng tôi, mỗi khi tới đêm khuya, giữa trời trăng sáng bên trong Hoang Nguyệt Cổ Tỉnh này sẽ phát ra khí “u nguyệt” rất có tác dụng đối với cơ thể của người tu luyện, hơn nữa còn có tác dụng thần kỳ giúp tăng cường sức mạnh của huyết mạch yêu tộc.
An Hoa giải thích nói.
- Thạch đầu, huyết mạch Di Thiên Cự Viên của ngươi vừa mới thức tỉnh chưa lâu, ta thấy Hoang Nguyệt Cổ Tỉnh này rất có tác dụng đối với ngươi đó.
Thái Nhi truyền âm nói với Thạch Mục.
- Không biết trong lòng ngươi nghĩ thế nào? Có muốn tiến vào trong Hoang Nguyệt Cổ Tỉnh để tu luyện không?
Thạch Mục cười một cái nhìn về An Hoa hỏi.