Một âm thanh vang động.
Tâm niệm Thạch Mục mãnh liệt thúc, bên ngoài “kim sắc tiểu đỉnh” hào quang bừng sáng, phù văn quấn lượn. Hư ảnh của “kim sắc tiểu đỉnh” giờ giống như đã ngưng kết thành vật chất thật, bay ra ngoài cơ thể của Thạch Mục, ung dung xoay tròn trước ngực hắn.
Khi “kim đỉnh đồ văn” vừa bay ra, điện quang khổng lồ đang bao trùm cơ thể Thạch Mục giống như bất ngờ tìm thấy được một chỗ để xả nén, điên cuồng tuôn vào trong “kim quang tiểu đỉnh”.
“xì xì xì.........”
Những dòng điện lưu quấn quanh thân Thạch Mục điên cuồng cuộn lên đổ vào trong “kim quang tiểu đỉnh đồ văn”.
“Kim quang tiểu đỉnh” chuyển động xoay tròn giống như một cái giếng sâu không thấy đáy, mãnh liệt hấp thụ những dòng điện lưu đang tuôn vào kia.
Cùng với những dòng điện quang không ngừng hội tụ vào thì kim quang của tiểu đỉnh phát ra càng mạnh. Điện lưu vào nhiều bao nhiêu thì kim quang phát ra càng mạnh bấy nhiêu. Phù văn đồ án bên ngoài cũng trở nên càng lúc càng ngưng thực, thoạt nhìn thì gần như giống với vật chất thật rồi.
Tuy rằng có “kim quang tiểu đỉnh” hấp thụ thiên lôi nhưng Thạch Mục vẫn rất khổ sở, những gì đang phải chịu cũng không giảm bớt đi chút nào.
Những điện lưu xuyên qua người hắn mang theo một loại nhiệt lượng rất đặc biệt mà không lời nào có thể giải thích rõ vẫn không ngừng xâm nhập vào trong cơ thể, từ trong đó lan ra khắp tứ chi, khắp các mạch máu ở mọi nơi trên cơ thể.
Thạch Mục chỉ cảm thấy trong da thịt toàn thân nơi nào cũng như bị lửa thiêu bỏng rát, vô cùng đau đớn nhưng chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Hắn cố gắng duy trì tinh thần tỉnh táo, để mình không ngất đi.
Cũng không biết là thời gian đã trôi qua bao lâu, cảm giác đau đớn khổ sở trên người Thạch Mục mới dần dần được giảm đi. Điện lưu bao quanh người hắn cũng đã hoàn toàn biến mất.
Ở vùng ngực bụng hắn, trừ “kim quang tiểu đỉnh” vẫn còn ung dung lơ lửng ngoài cơ thể thì tất các tiểu đỉnh hư ảnh khác đều đã quay lại ẩn vào trong.
Trên thân đỉnh điện lưu chớp động, thỉnh thoảng có tia điện quang tràn ra, hiện rõ tiểu đỉnh đã chống đỡ đến cực hạn. Tiếp theo mà vẫn có lôi điện đi vào nữa thì e rằng khó mà tránh khỏi sẽ bị tan vỡ.
Ngay vào lúc này, không trung bỗng nhiên sáng lên, trong tầng mây đen kịt nặng nề kia tách ra một khe hở làm lộ ra tia nắng mặt trời chiếu xuống.
Ngay sau đó tầng mây đen kịt kia cuồn cuộn rút đi, bầu trời quang nắng trở lại.
Sau khi trải qua chín lần chín tám mươi mốt đạo “ngân sắc thiên lôi” oanh kích liên tiếp xuống, cuối cùng cũng dừng hẳn lại.
Trong miệng Thạch Mục thở mạnh ra một ngụm khí khói đục, ngồi sụp xuống đất, hai tay cầm chắc linh thạch, khoanh chân lại nhanh chóng bắt đầu khôi phục lại linh lực.
Từng luồng linh lực hòa nhập vào, Thạch Mục liền cảm thấy trong người bỗng nhiên dễ chịu hẳn, “kim quang tiểu đỉnh” đang xoay tròn ở ngực cũng dần dần ổn định lại, nhập vào trong cơ thể.
- Lôi Kiếp vẫn chưa kết thúc đâu, không được buông lỏng lơi là.
Mới qua được khoảng chừng nửa canh giờ, đúng lào lúc Thạch Mục đang khôi phục lại linh lực được hòm hòm rồi thì lời của Bạch Viên Lão Tổ bỗng nhiên vang lên trong đầu hắn, khiến hắn giật bắn mình, mở to hai mắt.
Thạch Mục ngẩng đầu nhìn lên không trung trên cao thì thấy bầu trời trong xanh thoáng đãng, không có bất kỳ dấu hiệu gì của Lôi Kiếp giáng xuống.
Nhưng mà ngay lúc này, ở năm phương phướng khác nhau trên không bỗng nhiên lưu quang chớp động, phân biệt thành năm dải tường vân tụ tập lại trên đỉnh đầu Thạch Mục.
Thạch Mục thấy vậy không khỏi nhíu chặt lông mày lại.
Trong hai mắt hắn kim quang lóe sáng nhìn lên bên trong năm dải tường vân. Nhìn vào trong hắn thấy những tia điện lưu màu sắc rực rỡ nhỏ xíu đang không ngừng chuyển động, nhìn thì thấy như uy lực không có gì to tát.
Mặc dù thấy vậy nhưng Thạch Mục không dám có chút lơ là, trên người vừa mới hồi phục lại được bảy tám phần linh lực ngay lập tức bắt đầu cuồn cuộn lên trong Linh Hải.
Vào đúng lúc này, năm dải tường mây đột ngột cuồn cuộn lên, va chạm vào nhau rồi dung hòa vào thành một thể.
Một tiếng “oàng” cực lớn vang lên.
Âm thanh vang lên vừa giống như mở ra Thiên Môn lại vừa giống như tinh không bùng nổ. Trong năm dải tường vân bỗng nhiên mở ra năm lổ hổng lớn, lộ ra bên trong năm hố tròn trống rỗng.
Thạch Mục ngẩng đầu nhìn năm hố tròn trống rỗng đó, trong lòng bỗng dấy lên cảm giác kỳ lạ như đang bị thứ gì đó theo dõi.
Loại cảm giác này giống như đang có một loại Lôi Đình Cự Thú Tuyền Cổ nào đó đang thông qua năm hố tròn trống rỗng kia, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn.
- Ra đây đi!
Thạch Mục khẽ hét một tiếng, xoay cổ tay lấy ra Phiên Thiên Côn.
Một tay Thạch Mục cầm chắc thân côn, tay còn lại xoay cổ tay lấy ra một vật khác nữa chụp vào trên Phiên Thiên Côn.
Chỉ nhìn thấy một trận kim quang chói lóa, Thiên Cơ Côn Bao chụp lên Phiên Thiên Côn vô cùng vừa vặn.
Trải qua ngàn năm thăng trầm, hai bảo vật vốn là một cặp ông trời tác hợp này cuối cùng cũng hợp lại cùng một chỗ.
Thiên Cơ Côn Bao vừa mới hợp vào trong Phiên Thiên Côn thì liền phá vỡ đi quy luật lưu chuyển nguyên khí giữa trời đất. Bằng mắt thường có thể nhìn thấy được tốc độ của vô số đạo Thiên Địa Nguyên Khí đang bị Phiên Thiên Côn hút vào.
Thạch Mục thấy vậy, trong ánh mắt có chút vui mừng, đưa bàn tay ra quét một vòng bên cạnh mình. Một trận hào quang chói mắt lóe sáng xong thì trên mặt đất xuất hiện ra một đống linh thạch lớn, màu sắc đủ các loại.
Trong đó có linh thạch thượng phẩm, có cả linh thạch cực phẩm, thậm chí còn có cả tiên phẩm linh thạch.
Âm thanh “lanh canh” vang lên.
Cổ tay của Thạch Mục xoay chuyển, Phiên Thiên Côn trong tay vẽ ra một đạo cung tiễn đẹp mắt, mạnh mẽ đâm vào trong đống linh thạch kia.
Trên đống linh thạch bỗng nhiên tỏa sáng hào quang, một luồng linh lực rất lớn từ trong cuồng tuôn ra uốn lượn quanh thân của Phiên Thiên Côn, tụ hợp thành vòng xoáy lam sắc giống như một đạo tinh vân.