Triệu Dận nói.
- Xin hỏi Triệu tộc trưởng còn băn khoăn điều gì?
Thạch Mục hỏi.
- Trong cơ thể ngươi mặc dù kế thừa huyết mạch của Bạch Viên lão tổ, nhưng huyết mạch Di Thiên Cự Viên tộc có lẽ vẫn chưa thức tỉnh, hoặc vì nguyên nhân gì khác vẫn còn ít ỏi. Ngươi cùng Tú Nhi kết hợp tu luyện bí thuật Âm Dương Loan Phượng chỉ sợ không giúp ích nàng ta bao nhiêu, nên chúng ta mới có chút nghi ngờ. Nếu như ngươi có thể nhanh chóng thức tỉnh huyết mạch Di Thiên Cự Viên, thì có thể ngay lập tức thành thân cùng Tú Nhi.
Triệu Dận nói.
Thạch Mục nghe vậy hơi ngẩn ra, tạm thời trầm mặc. Nhưng lúc này lại nghe được truyền âm của Triệu Chu Đồng:
- Thạch Mục, tộc trưởng có chỗ khó xử của ông ta, không thể hoàn toàn bác bỏ ý kiến của hai vị tộc trưởng khác, dù sao phía sau lưng bọn họ còn rất nhiều chủng tộc khác. Nếu ngươi mạnh mẽ tranh đấu lúc này cũng vô dụng mà thôi, hay để sau này rồi tính đi.
Thạch Mục nghe xong liền trầm mặc thêm một lúc, sau đó mới mở miệng nói:
- Tốt, nếu đã như vậy thì hi vọng đến lúc đó các ngươi không được có ý kiến khác.
- Đó là lẽ tất nhiên.
Triệu Dận đáp.
Thạch Mục gật đầu, nhìn thoáng qua Chung Tú, cũng đúng lúc nàng nhìn qua hắn. Sau đó hắn liền đi về phía Triệu Chu Đồng rồi đứng ở một bên. Thời gian tiếp theo, Triệu Dận cùng thảo luận với hai vị tộc trưởng về việc Thiên Đình xâm lấn, sau đó mới cho mọi người lui xuống. Đi ra khỏi Phượng Viêm điện, Thạch Mục, Thư Hữu Kim cùng đệ tử bách tộc được người hầu chỉ dẫn xuống một chỗ thiên điện trong nội thành Phượng Dực Thành.
Trời chạng vạng tối, Thạch Mục cùng Thái Nhi về tới nơi ở được Thiên Phượng tộc an bài. Vừa mới đi vào cửa, Thái Nhi đã nhìn thấy trái cây cùng bánh trái đặt trên bàn. Hai mắt nó sáng lên, vội vàng bay xuống từ trên đầu vai Thạch Mục, nhanh chóng mổ ăn.
- Thạch đầu…hôm nay Phượng tộc… ở trình độ nào đó coi như cũng tử tế, có nhiều đồ ăn ngon như vậy…
Thái Nhi vừa ăn vừa hàm hồ nói.
- Ngươi cái tên tham ăn này, ăn nhiều linh tài vào bụng như vậy mà còn để ý tới những cái bánh ngọt này?
Thạch Mục cười mắng.
- Thạch đầu, cái này ngươi không đúng rồi, linh tài thì có ưu điểm của linh tài, trái cây có ích lợi của trái cây, chỉ cần có cái ăn thì cái gì ta cũng không cự tuyệt. Huống hồ ăn nhiều linh tài ta lại nhớ mùi vị của trái cây đấy.
Thái Nhi tạm ngừng ăn, nghiêm túc nói.
- Ăn đi ăn đi, cái tên tiểu tử này, lát nữa kiếm thêm đồ ăn cho ngươi.
Thạch Mục vừa cười vừa nói.
- Thêm đồ ăn? Cái đồ ăn gì vậy?
Thái Nhi nghe xong, lập tức hứng thú.
- Buổi tối ngươi giúp ta tránh sự theo dõi của Thiên Phượng tộc, tìm được chỗ ở của Tú Nhi, ta sẽ cho ngươi một viên Tiên phẩm linh thạch, thế nào?
Thạch Mục hỏi.
- A… Ngươi lại muốn đi tìm nương tử rồi. Sao ngươi phải làm việc lén lút như vậy?
Thái Nhi nghi hoặc hỏi.
- Những trưởng lão của Thiên Phượng tộc kia tựa hồ đã phát hiện ra quan hệ của Tú nhi và ta không bình thường. Sau buổi nghị sự tại Phượng Viêm điện, ta nghĩ Tú nhi cũng bị đưa về nội thành rồi.
Thạch Mục nói.
- Những lão gia hỏa đáng ghét này…
Thái Nhi chống nạnh bằng hai cánh, căm giận và bất bình nói.
- Nơi ở của chúng ta còn cách khá xa Phượng Viêm điện cùng khu vực hạch tâm khác. Lúc chúng ta đi tới, ta đã quan sát dọc đường cứ cách mỗi trăm trượng đều có một trạm gác, ngoài ra còn che dấu không ít trạm gác ngầm, phòng vệ rất nghiêm ngặt.
Thạch Mục trầm giọng nói.
- Có ta ở đây thì chỉ là vấn đề nhỏ. Ngươi cứ yên tâm đi.
Thái Nhi vỗ ngực nói.
- Nhờ cậy ngươi rồi.
Thạch Mục cười cười ném ra một viên Tiên phẩm Linh Thạch cho Thái Nhi, rồi xoay người ngồi lên trên giường.
Thái Nhi tiếp viên Linh Thạch nuốt vào miệng, ánh mắt lộ vẻ thỏa mãn, lông trên trán tản ra một luồng ánh sáng chói lọi.
Sau nửa đêm, ánh trăng dần dần nghiêng về phía Tây. Thạch Mục mắt nửa nhắm nửa mở, tay vỗ vỗ Thái Nhi nằm bên cạnh đang ngủ say.
- Dậy đi, chúng ta phải lên đường.
Thạch Mục nói.
Thái Nhi ngủ rất say, trong miệng lẩm bẩm nhưng không tỉnh lại. Thạch Mục lắc đầu bất đắc dĩ, nhấc Thái Nhi lên để trên vai mình. Một người một chim đi ra từ trong phòng, đóng cửa lại tung người nhảy lên nóc nhà. Thạch Mục Tay bắt pháp quyết, Minh Thủy Quyết hóa thành một tầng nước bao phủ hắn cùng Thái Nhi.
- Thạch đầu, ăn ngon…ăn quá ngon …
Thái Nhi nói mớ.
Thạch Mục bịt miệng nó, đánh cho một cái thật mạnh.
- A…
Thái Nhi hét lớn nhưng bị bịt kín miệng, tiếng kêu mơ hồ không rõ, nhưng nó cũng đã triệt để tỉnh lại.
- Mau nhìn xem chúng ta nên đi hướng nào.
Ánh mắt Thạch Mục tìm kiếm trong bóng đêm, mở miệng nói.
- Hừ, không phải ngươi lợi hại sao, mau đánh ngất hết bọn chúng đi.