Thạch Mục ở trong cuộc chiến lần này, uy danh hiển hách. Mặc dù đã truyền đến ở trong ba tộc Thiên Phượng, nhưng có không ít người vẫn lần đầu tiên nhìn thấy Thạch Mục. Bọn họ đều lộ ra thần sắc tò mò. Không ít người càng châu đầu ghé tai bàn luận.
- Nói tới lần trước ở Thiên Phượng Tộc, từ phía xa liếc mắt xem xét Thạch minh chủ này. Khi đó hắn hình như vẫn chỉ là tu vi Thánh Giai. Không ngờ lúc này mới không bao lâu, đã tiến giai Thần Cảnh. Tốc độ tu luyện này, thật sự khiến người ta phải thán phục.
- Đúng vậy! Ngày ấy thấy hắn cùng tên tiên tướng Thiên Đình kia đại chiến, thực lực như vậy, cường giả Thần Cảnh bình thường càng không có khả năng có được. Chúng ta tất nhiên là không thể theo kịp.
...
Thần sắc Thạch Mục thản nhiên, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt của mọi người xung quanh.
Sau khi mọi người đều ngồi xuống, Lục Quỳ Chung ở trước mặt mọi người nói về thế cục hôm nay, cùng với tình hình sau cuộc chiến một phen.
Bởi lần này bên phía Thiên Đình tổn thất một tiên tướng, có thể nói là thất bại thảm hại. Tuy rằng phe mình cũng tổn thương không ít, nhưng may mà còn ở trong phạm vi tiếp nhận được.
Mọi người nghe vậy, sắc mặt cũng đều có chút hoà hoãn.
Sau đó, Lục Quỳ Chung đứng dậy, xoay người nhìn về phía Thạch Mục, trịnh trọng nói:
- Lần này phần nhiều là nhờ Thạch minh chủ trượng nghĩa cứu giúp, Bàn Quy tộc ta mới có khả năng tránh được tai ương diệt tộc này, cũng phản công đắc thắng. Lục mỗ đại biểu tộc ta, lại biểu thị cảm ơn đối với Thạch minh chủ và liên minh Di Thiên các vị. Phần ân tình này sau này sẽ hồi báo.
- Đều là minh hữu chống lại Thiên Đình, Lục tộc trưởng không cần như vậy.
Thạch Mục đứng dậy, nghiêm mặt nói.
- Nếu Thạch minh chủ coi chúng ta là minh hữu, ở đây Lục mỗ ta có một đề nghị. Không bằng sát nhập liên minh ba tộc ta cùng liên minh Di Thiên của Thạch minh chủ lại với nhau, thành lập đại liên minh toàn bộ tinh vực Thiên Hà, chẳng phải tốt hơn sao?
Vàn tay Lục Quỳ Chung xoa nhẹ, vừa cười vừa nói.
Địch Ngạn vừa nghe lời ấy, sắc mặt nhất thời biến đổi. Ánh mắt hắn lập tức chuyển hướng, nhìn về phía Triệu Dận ngồi ở bên cạnh.
Triệu Dận lại không có nhìn hắn, sắc mặt cũng có chút khác thường, cúi đầu trầm tư suy nghĩ một lát. Sau đó, thần sắc hắn mới lại khôi phục như thường.
Các cường giả Thần Cảnh khác của ba tộc lại có thần thái khác nhau. Có người lộ vẻ vui mừng, có người lại có vài phần do dự. Không ít người đều đang âm thầm quan sát.
Thạch Mục nghe vậy, tất nhiên là mừng rỡ.
Lần này bọn họ đến đây, ngoại trừ hòa hoãn với ba tộc ra, cũng có ý liên thủ với ba tộc. Dù sao hiện tại Thiên Đình thế lớn. Tình cảnh tinh vực Thiên Hà khó có thể giữ được. Nếu muốn hoàn toàn trục xuất Thiên Đình, cần phải đồng tâm hiệp lực mới có khả năng thành công.
Vốn hắn còn đang suy nghĩ khi nào đưa ra ý này, thì thỏa đáng. Thật không nghĩ tới Lục Quỳ Chung không ngờ đưa ra trước.
Sắc mặt đám người đại trưởng lão cũng vui vẻ.
- Lục tộc trưởng nói lời ấy chính là đúng tâm ý của ta. Thực lực chúng ta so với Thiên Đình, vẫn có phần kém hơn. Nếu không liên hợp lại, thực sự rất khó khăn có khả năng giành được chiến thắng.
Thạch Mục mở miệng nói.
- Thạch minh chủ cũng có lời ấy, vậy thì tốt quá. Không biết Triệu huynh và Địch huynh thấy thế nào?
Lục Quỳ Chung cười ha ha một tiếng, nhìn về phía Triệu Dận và Địch Ngạn.
- Ha ha ha, nếu như hai đại liên minh sát nhập, tất nhiên là chuyện rất tốt. Chỉ có điều...
Sắc mặt Triệu Dận thay đổi, vừa cười vừa nói.
- Chỉ có điều cái gì?
Lục Quỳ Chung hỏi.
Triệu Dận liếc mắt nhìn Địch Ngạn.
- Chính là không biết sau khi hai đại liên minh sát nhập, lấy bên nào dẫn đầu?
Địch Ngạn mở miệng nói nói.
Thạch Mục nghe được lời nói này, trong mắt có dị quang lóe lên, không nói gì.
Trên mặt đám người đại trưởng lão Bạch Phác cũng lộ ra vẻ khác thường. Mọi người liếc mắt nhìn nhau.
Trong lúc nhất thời, trong đại điện trầm mặc xuống.
- Liên minh Di Thiên gần đây mới thành lập, bất luận là quy mô hay số lượng người, cũng có phần chưa đủ. Lần này nếu như sát nhập, ta thấy vẫn nên lấy liên minh ba tộc chúng ta làm chủ, liên minh Di Thiên là phụ. Các người thấy như thế nào?
Địch Ngạn ho nhẹ một tiếng, phá tan trầm mặc nói.
Thạch Mục nghe được nói thế, chân mày không khỏi nhíu lại. Sắc mặt đám người Phương Trăn An Hoa cũng trầm xuống.
- Địch tộc trưởng nói lời ấy sai rồi. Vừa rồi ngài thấy chỉ là quân tiên phong của liên minh Di Thiên chúng ta. Đại quân thật sự đang tổ chức tiếp viện. Liên minh Di Thiên ta cộng lại có bốn mươi bảy chủng tộc. Đại quân ít ngày nữa sẽ đến Vũ Nham Tinh.
Đại trưởng lão mở miệng nói.
- Quá tốt.
Sau khi Lục Quỳ Chung nghe xong, hai tay chống lên tay vịn ghế ngồi, thân thể cũng nghiêng về trước vài phần, mừng rỡ kêu lên.
Mọi người nghe vậy đều mừng rỡ không thôi. Trong đó lấy Bàn Quy Tộc làm đầu. Dù sao nếu có đại quân đến đây trợ giúp, Vũ Nham Tinh của bọn họ mới xem như là thật sự vững chắc.
Sau khi Triệu Dận nghe xong, chân mày nhíu lại, thần sắc lại có vẻ có chút ý tứ khó hiểu.
Ánh mắt Địch Ngạn cùng Triệu Dận đối diện nhau, trên mặt hoàn toàn không có vẻ vui thích, lại có vài phần lo lắng.
- Vừa rồi Địch Ngạn huynh nói như vậy không hề thỏa đáng. Người phương nào thống soái liên minh làm sao có thể lấy số lượng người ra luận được. Nếu đối đầu với Thiên Đình, quan trọng nhất chính là kinh nghiệm đối địch. Thạch tộc trưởng tu vi tuy cao, nhưng dù sao trẻ tuổi khí thịnh. Hơn nữa Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc phong tỏa lâu ngày, mới lần đầu cùng Thiên Đình giao phong. Mà liên minh ba tộc ta và Thiên Đình giao phong đã lâu. Cho nên vẫn là do ba tộc lãnh đạo. Như vậy càng thích hợp hơn một ít. Đây cũng là kế lâu dài cho tinh vực Thiên Hà.
Triệu Dận mở miệng nói.
- Nếu thật sự bàn về kinh nghiệm đối đầu Thiên Đình, sợ rằng không một tộc nào có thể so sánh được cùng Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc ta? Ngàn năm trước, chính là Bạch Viên Lão Tổ của Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc ta dẫn dắt Bách tộc Thiên Hà, cùng đại quân Thiên Đình chiến đấu đẫm máu hăng hái. Thạch minh chủ chính là truyền nhân của Bạch Viên lão tổ. Hiện tại ở dưới sự hướng dẫn của hắn, chúng ta đã liền áp chế phong quang của Thiên Đình. Tin tưởng sau này cũng nhất định sẽ đạt được càng nhiều chiến quả hơn.
Đại trưởng lão cười lạnh một tiếng, mở miệng nói.
Triệu Dận, Địch Ngạn nghe được lời nói này, trong mắt chợt có bóng tối lóe lên.