- Đại trưởng lão, triệu tập tộc trưởng các tộc và tất cả cường giả Thần Cảnh. Chuyện này cần phải cố gắng thảo luận một phen. Ta sẽ lên đường quay về liên minh.
Thạch Mục suy nghĩ một lúc lâu, ánh mắt lóe lên, nói như thế.
Từ thời điểm còn ở tinh vực Di Dương, hắn đã biết, Thiên Đình ở thông qua Ly Trần Tông làm chuyện như vậy. Sau đó khi hắn đi tới tinh vực Hắc Ma, cũng phát hiện ra loại chuyện này.
Rốt cuộc là dạng kế hoạch gì, cần khai thác linh mỏ trắng trợn ở Di Dương, Hắc Ma, Thiên Hà. Thậm chí ở nhiều tinh vực khác, còn điên cuồng đào lấy linh thạch, thậm chí tạo thành nhiều tinh cầu hủy diệt như vậy, cũng sẽ không tiếc?
- Được.
Đại trưởng lão lên tiếng.
Trên trận bàn, ánh sáng chớp động vài cái. Bóng dáng của Đại trưởng lão và Lục Quỳ Chung theo đó biến mất không thấy.
- Chúng ta dọn dẹp một chút, cũng lên đường đi.
Thạch Mục quay đầu nói với Thải Nhi.
- Được rồi!
Thải Nhi sảng khoái đáp.
Ở chỗ này trong thời gian dài như vậy, Thải Nhi đã cảm thấy có chút phiền muộn. Vừa nghe có thể ra ngoài đi xa, nó tất nhiên mừng rỡ không thôi.
Dứt lời, Thạch Mục liền vung tay lên, thu viên trân châu màu trắng này vào. Thủy Linh Tử lập tức hóa thành một luồng ánh sáng trắng bay trở về trong viên trân châu.
Khoảng chừng sau nửa canh giờ, Thạch Mục liền trở về trong Bàn Quy Tộc. Tất cả tộc trưởng và cường giả Thần Cảnh đã chờ ở trong đại điện nghị sự.
Thạch Mục đi vào đại điện nghị sự, nhất thời thu hút sự chú ý của mọi người. Tất cả đều đứng dậy thi lễ với hắn.
Thạch Mục vừa hoàn trả lễ, vừa đi lên chủ tọa, ngồi xuống.
- Đại trưởng lão, hiện nay tình hình liên minh như thế nào?
Đợi sau khi mọi người đều ngồi xuống, Thạch Mục mở miệng hỏi.
- Ta đang muốn báo cáo với minh chủ. Cuối tháng trước U Văn Đồn Tộc đã tạo ra trận pháp truyền tống đại hình. Hiện tại từ Bàn Quy Tộc đến trong Di Thiên Cự Viên Tộc chúng ta, chỉ một lát liền có thể đến được. Trước đó theo mệnh lệnh của tộc trưởng, liên minh phát lời mời rộng rãi ở trong tinh vực Thiên Hà. Hiện tại đã có hơn mười tộc quần hưởng ứng, gia nhập trong liên minh Di Thiên chúng ta.
Đại trưởng lão nói.
- Được. Trên đường từ Bách U Cốc qua đây, ta đã nhìn thấy trận pháp truyền tống đại hình được xây xong, cũng thấy người từ các nơi trong Bàn Quy Tộc đang đi tới. So với trước kia, thật sự còn náo nhiệt hơn nhiều.
Thạch Mục nói.
- Minh chủ, không chỉ có như vậy. Trong khoảng thời gian này, tài nguyên chiến tranh do các tộc chuẩn bị đều được tập trung qua. Hiện tại rất nhiều tài nguyên được cất giữ ở trong hai tộc Di Thiên Cự Viên và Bàn Quy. Cho dù cùng Thiên Đình giao chiến trong thời gian dài cũng không có bất kỳ vấn đề gì.
Thư Hữu Kim cũng mở miệng nói.
- Khổ cực cho Thư huynh và các đồng minh Phi Thiên Thử Tộc từ trong đó điều động ra.
Thạch Mục vừa cười vừa nói.
Thư Hữu Kim nghe vậy, cười khoát tay áo.
- Nếu tình thế ở đây đã yên ổn, Thiên Đình thoạt nhìn trong chốc lát cũng sẽ không phát động tấn công. Ta muốn nhân cơ hội này, rời khỏi Vũ Nham Tinh một chuyến.
Thạch Mục thu lại dáng vẻ tươi cười vừa rồi, nói như thế.
- Tuy rằng tình thế tinh vực Thiên Hà đã hòa hoãn lại, nhưng cũng không an toàn. Minh chủ muốn rời khỏi Vũ Nham Tinh, là có chuyện gì quan trọng muốn làm sao?
Đại trưởng lão mở miệng hỏi.
- Đúng vậy, Thạch minh chủ. Nếu không có chuyện gì quan trọng, có thể phái một vị trưởng lão đi làm. Ngươi làm minh chủ liên minh, tốt nhất là có thể ở đây trấn thủ, để ổn định quân tâm.
- Thiên Đình đột nhiên hành quân lặng lẽ, điên cuồng đào lấy linh thạch. Chuyện này có nhiều kỳ quặc. Ta muốn rời khỏi Vũ Nham Tinh một chuyến, một là để điều tra chuyện này, hai cũng là muốn đi xem Thiên Phượng Tộc.
Thạch Mục nói.
- Cái này... từ sau lần trước, khi hai tộc Thiên Phượng và Địa Long rời đi, đã cùng chúng ta cắt đứt liên lạc. Sau đó, đại trưởng lão lấy đại cục làm trọng, nhiều lần phái người chủ động liên hệ với đối phương. Nhưng kết quả đối phương chẳng những không đáp ứng, còn nhiều lần gây khó dễ, ngăn cản một ít tiểu tộc gia nhập liên minh Di Thiên chúng ta.
Trên gương mặt Lục Quỳ Chung hiện ra vẻ bất mãn, mở miệng nói.
- Tuy nói bọn họ không muốn nhập vào trong liên minh Di Thiên chúng ta, nhưng chúng ta có thể liên kết cùng bọn họ. Bọn họ dù sao cũng là một trong tám tộc Hoang Cổ, là một thành viên quan trọng để chúng ta chống lại Thiên Đình. Nếu như có thể liên hợp với bọn họ, chúng ta liền có sức lực một lần hành động phản công đại quân Thiên Đình, hoàn toàn đánh đuổi bọn chúng ra khỏi tinh vực Thiên Hà.
Sau khi Thạch Mục nghe xong, thoáng dừng lại, sau đó mở miệng nói.
Sau khi mọi người nghe xong, đều cảm thấy Thạch Mục nói lời ấy có lý, âm thầm gật đầu.
- Huống hồ, Chung Tú là vị hôn thê của ta. Lần này đi vào đó, ta cũng có ý muốn dẫn nàng về. Trừ chuyện đó ra, còn có một vài chuyện khác, ta cần điều tra một chút.
Thạch Mục cũng không cấm kỵ, nói thẳng nói.
- Lẽ ra nên như vậy.
Sau khi Đại trưởng lão và Lục Quỳ Chung nghe xong, trên mặt đều lộ ra ý cười, nói.
- Chỉ có điều, hiện tại dù sao ta đã là minh chủ liên minh, không ở trong đại quân, thật sự có chút không thích hợp. Vì không để cho í quân tâm bất ổn, cho nên chuyện ta rời khỏi Vũ Nham Tinh, vẫn mong các vị giữ bí mật. Tạm thời không nên báo cho những người khác biết.
Thạch Mục nói.
- Vâng.
Trong đại điện, mọi người đồng thời đáp.
Sau khi hội nghị liên minh chấm dứt, mọi người nối nhau, đi ra khỏi cửa điện, từng người tản đi.
An Hoa lại vẫn lưu lại đến cuối cùng, không rời đi. Hắn mở miệng hỏi:
- Thạch huynh, huynh bảo ta lưu lại, là có gì phân phó sao?
- Trước đó ngươi từng nói ở gần Hổ Vương Tinh, từng tiến vào một chỗ di tích thượng cổ, do đó có được ba lá cờ cổ này. Ngươi có thể nói cho ta một chút về tình huống cụ thể được không?
Thạch Mục gật đầu một cái nói.