- Đáng chết!
Diệu Không hòa thượng trầm sắc mặt xuống, thấp giọng lầm bầm.
Hai người ngừng độn quang, đứng bên trong tinh vực, nhìn nhau, sắc mặt đều khó coi.
Bọn họ đã di chuyển ở tinh vực Tu La qua hai ba ngày rồi, chẳng lẽ cứ tiếp tục như vậy? Có cảm giác đường phía trước dường như còn rất xa.
Không biết con Cửu Thủ Thao Thiết kia thi triển thủ đoạn gì, cố ý dắt mũi hai người đi vòng vo trong tinh không.
Hai người đồng thời nổi lên phỏng đoán này.
Thạch Mục liếc nhìn la bàn, trong mắt chợt có vẻ kinh ngạc.
Kim chỉ nam của la bàn thời khắc này chỉ hướng phía bên phải, vô cùng ổn định, không run rẩy chút nào.
- Chà, lần này xem ra dường như không giống nhau.
Thạch Mục nhìn la bàn, nhẹ nói “Chà” một tiếng.
Diệu Không hòa thượng cũng chú ý tới sự biến hóa của kim chỉ nam la bàn, sắc mặt cũng thay đổi.
- Hay là, cuối cùng đã tìm được vị trí chính xác.
Hai người vui mừng, không do dự chút nào, bay theo hướng kim chỉ nam chỉ.
Lần này thời gian phi hành khá lâu, ước chừng bay một hai canh giờ, chẳng những không đạt đến vị trí mục tiêu, hơn nữa trong hư không loạn lưu chung quanh, dần dần có nhiều mảng lớn Tinh Vân màu xám bạc hơn, sôi trào sùng sục theo hư không loạn lưu, nhưng mảy may không có dấu hiệu tiêu tán.
Hai người dường như đâm vào một mảnh sương mù dày đặc màu xám bạc, tầm mắt trở nên rất hẹp.
Tinh Vân màu xám bạc tản ra một cổ từ lực dao động quỷ dị, có khả năng quấy rầy thần thức của hai người.
Với thần thức của hai người bọn họ, không ngờ chỉ có thể lan ra khoảng một nghìn dặm.
Hai người phi độn tốc độ chậm lại, chỉ giữ vững tốc độ cao nhất trong mức ba thành.
- Cẩn thận, địa phương này rất quỷ dị, hay là Cửu Thủ Thao Thiết cố ý dẫn chúng ta tới chỗ này đấy.
Thạch Mục trầm giọng nói, vận chuyển toàn bộ thần thức, bày ra từng tầng phòng tuyến ở xung quanh người.
Diệu Không hòa thượng gật gật đầu, thần tình ngưng trọng, quang huy màu vàng trong tay lập lòe, sớm đã khống chế vài món pháp bảo, lúc nào cũng có chuẩn bị tế ra ngăn địch.
Thời gian trôi qua từng giờ, không hề xuất hiện tập kích như hai người lo lắng, nhưng mà Tinh Vân và hư không loạn lưu chung quanh sôi trào sùng sục, càng lúc càng kịch liệt, hơn nữa trong Tinh Vân bắt đầu thường xuyên xuất hiện diện tích cực lớn không gian lốc xoáy, có thậm chí chừng mấy ngàn dặm, thậm chí hơn vạn dặm.
Không gian dẫn lực vô cùng cường đại từ chỗ sâu lốc xoáy xuyên thấu qua, hư không loạn lưu và Tinh Vân càng rung chuyển kịch liệt.
Giờ này khắc này, mặc dù là hai người Thạch Mục, cũng có cảm giác phập phồng theo sóng dữ trong biển rộng.
Chung quanh Tinh Vân phiên trào chợt mạnh, ngay sau đó, một cổ triều dâng màu xám bạc bao phủ bầu trời, che lấp đại địa mãnh liệt đến từ phía trước, trong đó vô số vật lóe sáng chói mắt, hỗn loạn lớn có nhỏ có, rõ ràng là vô số mảnh vỡ không gian nát vụn, ngưng tụ mà thành một loại không gian tinh thể, lực phá hoại kinh người, Thần cảnh tầm thường cũng không dám cứng rắn đón đỡ.
Triều dâng chưa đến, một cổ lực lượng vô cùng to lớn liền truyền tới, khiến cho Thạch Mục và Diệu Không hòa thượng độn quang dao động không ổn định.
Thạch Mục khẽ nhíu mày, khẽ hừ một tiếng, trong tay bấm quyết niệm thần chú.
Toàn thân hắn đột nhiên tản ra một tầng huyền hoàng quang mang nồng đậm, sau đó đột nhiên nội liễm, tạo thành một viên cầu màu vàng to mười mấy trượng.
Ánh sáng màu vàng thoáng như thạch cầu, bề mặt hình cầu nổi lên vô số phù văn màu vàng, cho người một cảm giác vững như Thái Sơn.
Kim quang dưới chân Diệu Không hòa thượng nhoáng lên, tế ra một pháp bảo đài sen, đứng ở trên đó.
Pháp bảo đài sen hô một tiếng, ùa ra mảng lớn kim quang, tạo thành một quang mạc hình cầu màu vàng, bao phủ kẻ này ở bên trong.
Triều dâng màu xám bạc ầm ầm tới, chôn vùi hai người, nhưng hai người thời khắc này thân hình vô cùng trầm ổn, không có chấn động chút nào, triều dâng chung quanh không có cách nào gây ảnh hưởng đối với hắn, vô cùng trầm ổn phi độn tới trước.
Vô số không gian tinh thể trong triều dâng đánh vào vòm hộ tráo trên thân của hai người, vòm hộ tráo chỉ nhẹ nhàng lập lòe, thuận lợi làm vỡ nát những không gian tinh thể, dễ dàng chặn được tất cả tập kích.
- Tinh vực Tu La, quả nhiên là một địa điểm thần kỳ.
Quang mang lóe lên trong mắt Thạch Mục, nhìn chung quanh, nhưng mà thần thức chẳng hề buông lỏng dò xét chung quanh.
Diệu Không không thoải mái như Thạch Mục, chăm chú nhìn la bàn trong tay.
Kim chỉ nam của la bàn thẳng tắp chỉ hướng về phía trước, tựa hồ không run rẩy.
- Lần này không thể sai được, Cửu Thủ Thao Thiết ở ngay phía trước.
Hắn nhắm mắt cảm ứng một chút, sau đó đột nhiên mở mắt, khẳng định.
Thạch Mục nghe nói lời này, sắc mặt đầu tiên là vui mừng, lập tức ngưng trọng mấy phần.
Tìm được Cửu Thủ Thao Thiết rồi, tiếp theo sau này chính là một trận ác chiến.
Nhưng mấy năm nay, vì hắn không muốn phi thăng, cố ý không tu luyện.
Thế nhưng đối với việc lĩnh ngộ pháp tắc, khống chế Phiên Thiên côn cùng các pháp bảo khác, càng trở nên tinh diệu, ngược lại cũng không sợ chút nào.
Hai người tiến tới triều dâng màu xám bạc, sau gần nửa canh giờ, trước mắt sáng ngời, rốt cục bay ra phiến Tinh Vân đó.
Một khu vực rộng, tương đối yên bình xuất hiện phía trước hai người.
Trong khu vực này, một viên tinh cầu khổng lồ lẳng lặng trôi lơ lửng, lớn hơn Lam Hải tinh không biết bao nhiêu lần, gần như có thể sánh ngang cùng viên tinh cầu tại Thiên Đình.
Chung quanh viên tinh cầu to lớn này, dĩ nhiên cũng bị bao phủ bởi một tầng không gian bức tường ngăn cản.
Xuyên thấu qua không gian bức tường ngăn cản, có thể thấy rõ trên viên tinh cầu này cũng lỗ chổ lồi lõm khắp nơi, mảng lớn sinh cơ bị phá hủy, hiển nhiên cũng bị Thao Thiết chân linh tập kích.
Nhưng viên tinh cầu này chỉ bị phá hủy gần nửa, không ít khu vực may mắn còn tồn tại.