Một vầng “xích sắc hỏa diễm” từ trên người Thạch Mục tỏa ra hình thành nên một “hỏa diễm cự chưởng” đập thẳng vào Đạt Thản.
Đạt Thản vô cùng kinh hãi, mở miệng phun ra một mảnh pháp bảo “thổ hoàng sắc thuẫn bài” (cái khiên) phát ra một màn hào quang hoàng sắc chống đỡ “hỏa diễm cự chưởng” của Thạch Mục.
Tuy nhiên, “hỏa diễm cự chưởng” này là do hỏa lực của “Thất Chuyển Huyền Công” ngưng tụ tạo thành, trong đó chứa đựng liệt hỏa do hỏa lực bản nguyên khai triển ra, đủ để đốt sạch tất cả mọi thứ trên thế gian.
“Xích sắc hỏa diễm” cuồn cuộn, “thổ hoàng sắc thuẫn bài” mặc dù cũng là pháp bảo lợi hại nhưng khi gặp “xích sắc hảo diễm” thì liền bị sức mạnh của “xích sắc hỏa diễm” bắt đầu nung chảy, vầng hào quang thổ sắc mà nó phát ra cũng rung lên kịch liệt, nhanh chóng suy yếu nhìn như sắp tan vỡ ra.
Ở xa xa mấy tên mặc “ngân bào” nhìn thấy cảnh tượng như vây, sắc mặt biến đổi một trận, liếc mắt nhìn nhau không hẹn mà cùng lúc bay ra xa tít.
Thạch Mục và Đạt Thản đều chú ý đến hành động của mấy người kia.
Thạch Mục khẽ nhíu mày, “xích sắc cự chưởng” liền mạnh và lớn hơn gấp mấy lần, “hoàng sắc thuẫn bài” càng bị nung chảy ra nhanh hơn, trong chớp mắt đã bị nung chảy mất hơn nửa.
Đạt Thản gương mặt lộ vẻ vô cùng tức giận cùng sự tuyệt vọng, ánh mắt hắn bỗng nhiên nhìn lên “hỏa hồng sắc giới chỉ” ở tay trái.
Trong ánh mắt của Đạt Thản lóe lên tia kiên quyết, lật tay lấy nhẫn xuống liền một phát bóp vỡ.
Thạch Mục nhìn thấy vậy, sắc mặt hơi thay đổi, trên người hào quang xích sắc chói sáng, chỉ ra một điểm.
Trong lòng bàn tay “hỏa diễm cự chưởng” cháy rực lên, một đạo “xích sắc hỏa đao” chói lóa phi ra. Một tiếng “xì xì” “thổ hoàng sắc thuẫn bài” bị xuyên thủng, nhanh như tia chớp “xích sắc hỏa đao” chém một nhát lên tay trái của Đạt Thản, bàn tay trái của hắn đã bị chém đứt lìa rồi rơi tạch xuống.
Đạt Thản miệng gào thét thảm thiết, cũng vào lúc này “thổ hoàng sắc thuẫn bài” cuối cùng cũng tan nát, “xích sắc hỏa diễm cự chưởng” bỗng ở trước mắt, bao trùm cả người Đạt Thản.
Một tiếng kêu thảm từ trong hỏa diễm truyền ra nhưng rất nhanh đã tắt lịm, thi thể của Đạt Thản đã hóa trành tro bụi.
Thạch Mục đưa tay ra hút về “hỏa hồng sắc giới chỉ”, quay đầu nhìn sang mấy tên mặc “ngân bào”.
Trong nháy mắt, mấy tên này đều đã cao chạy xa bay mấy trăm trượng, đồng thời chúng cũng rất thông minh, mệnh ai nấy chạy chia ra tẩu thoát.
Thạch Mục hừ lạnh một tiếng, mấy tên này đã nhìn thấy Phiên Thiên Côn, Thạch Mục há để cho bọn chúng chạy thoát.
Trên người Thạch Mục “xích sắc hỏa diễm” bừng sáng, mấy đạo “xích sắc hỏa trụ” phóng ra hóa thành mấy đầu “xích sắc hỏa điểu”, chia ra đuổi theo mấy tên chạy trốn kia với tốc độ cực nhanh, trong chốc lát đã đuổi kịp và đâm xuyên qua mấy tên thuộc hạ của Đạt Thản.
Vài âm thanh trầm vang lên, mấy tên mặc ngân bào đứng lại, đầu của mỗi tên tuy đều đã biến mất tăm tích nhưng thi thể vẫn còn nguyên xi không chút tổn hại.
An Hoa chính mắt nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mặt lại lộ lên vẻ kính sợ.
- Công tử, công lực của người thật là vô cùng cao siêu, Thần Cảnh đại năng cũng căn bản không phải đối thủ của người.
An Hoa ngưỡng mộ nói.
Thạch Mục khẽ cười, chỉ vào mấy thi thể ngân bào nói:
- Lúc nảy ngươi vì cứu ta mà tổn thất mất một pháp bảo. Trên người của mấy tên đó chắc cũng có một số thứ, xem như bồi thường cho ngươi nhé.
An Hoa ánh mắt vui mừng sáng lên, có điều lại lắc lắc đầu nói:
- Những tên đó đều do công tử giết, chiến lợi phẩm đương nhiên cũng là của công tử, sao thuộc hạ dám lấy.
Thạch Mục lại khẽ cười, búng lên xuống “xích sắc giới chỉ” trong tay nói:
- Chiến lợi phẩm lớn nhất đều ở đây rồi, mấy thứ nhỏ nhặt kia ta lấy cũng vô dụng, ngươi không cần khách khí với ta đâu.
- Nếu công tử đã nói vậy, vậy tôi cũng không khách khí nữa.
An Hoa do dự một chút, mặt cười hơi ngại ngùng nói.
Nói xong hắn bay qua phía mấy tên ngân bào kia.
Thạch Mục cong tay búng một cái, một điểm hỏa diễm bay ra đốt bàn tay bị chém đứt của Đạt Thản thành tro bụi. Ánh mắt nhìn sang một bên, một đội hình phi thuyền lặng lẽ xuất hiện giữa không trung bên đó.
Thạch Mục thoắt cái bay lên quan sát trên dưới một lượt phi thuyền, âm thầm gật đầu.
Dàn phi thuyền này tuy rằng không ngon bằng Long Vũ Phi Xa của hắn, nhưng đây là đồ của Đạt Thản nên hắn cũng không tiện tùy ý sử dụng.
Vừa nghĩ đến đây, thạch Mục phất tay cất vật đó đi.
An Hoa lúc này cũng thu tập xong bảo bối trên người của mấy tên ngân bào kia, xong cũng phi tang thi thể của chúng luôn.
- Công tử, chuyện chúng ta gặp phải mấy người này, người xem có cần nói cho Phương Đạt không?
An Hoa nói.
- Những người này chúng ta đã tiêu diệt rồi, trong thời gian ngắn Tử Tinh Nhất Tộc chắc sữ không có nguy hiểm gì đâu. Phương Đạt hiện giờ mới tiếp quản vị trí trưởng môn của Tử Tinh Ma Ngưu Tộc còn có rất nhiều chuyện cần làm, nói cho hắn biết cũng để cho hắn yên tâm chỉnh đốn.
Thạch Mục nói.
An Hoa nghe vậy, gật gật đầu, lấy ra một “bạch sắc trận bàn”, trong miệng lẩm nhẩm vài câu, hào quang của trận bàn tỏa sáng rồi nhanh chóng biến mất.
- Đi thôi.
Thạch Mục phất tay biến ra Long Vũ Phi Xa.
Hai người bay lên tên, phi xa hóa thành một đạo kim quang bay về nơi xa.
Thạch Mục để An Hoa phụ trách lái phi xa, sau đó tự mình đi vào trong mật thất của phi xa, khoanh chân ngồi xuống.
Nhanh chóng điều tiết khôi phục nguyên khí xong, hắn lấy ra “xích hồng giới chỉ” trong tay, ánh mắt xán lạn.
Lúc nảy trước khi chết Đạt Thản muốn hủy đi vật này, xem ra giới chỉ này cũng không phải đơn giản.
Thạch Mục định thần lại, phóng ra thần thức xâm nhập vào trong giới chỉ, trên mặt liền lộ vẻ vui mừng.
Đạt Thản thân là thần tướng của Thiên Đình, giá trị bản thân quả nhiên không nhỏ, bên trong có không ít bảo bối.
Cái khác không nói, mười viên “Tiên Phẩm Linh Thạch” cũng đã khiến cho Thạch Mục mừng rỡ lên rồi.
Những pháp bảo còn lại, vật liệu khoáng thạch, đơn dược các kiểu mặc dù đều rất quý giá nhưng đối với hắn hiện giờ mà nói, tác dụng cũng chỉ có hạn.