- Gấp gì chứ?
Yên La từ tốn nói.
- Được, vậy ta sẽ chờ xem kịch vui.
Thạch Mục cười một tiếng nói.
Yên La nghe vậy, đôi mắt xinh đẹp trừng Thạch Mục một cái.
- Chúng ta cũng không thể cứ trốn ở nơi này, tránh gây sự chú ý.
Thạch Mục lại nói.
- Ta biết.
Thạch Mục lúc này cũng không tiếp tục nói nữa, nhắm mắt cảm ứng tình hình bên trong thung lũng.
Bởi vì cát đá liên tục từ vách núi rơi xuống, bên trong sơn cốc cát bụi đầy trời, bụi mù mịt.
Nhưng vào lúc này, giữa bầu trời rộng lớn có vài chục con Bạch cốt cự điểu bay tròn trên thung lũng, thỉnh thoảng lao xuống dưới, cách đại trận mà đám đệ tử ẩn náu chỉ có một trượng, gần như va chạm vào nhau.
Đám đệ tử Ly Trần tông trong lòng run run, không có tinh thần ngồi bằng điều tức, đều ngửa đầu lên quan sát, ngay cả đám đệ tử Thiên Vị hậu kỳ như Mạc Lận Hối cũng ngẩng đầu lên nhìn.
Nhưng vào lúc này, trên đầu ngà con bạch cốt mãnh tượng kia đột nhiên có một luồng hào quang yếu ớt lóe lên, một khô lâu thấp bé lóng lánh hiện ra, đó chính là Chủy Linh.
Trong tay lóe lên hàn quang, nắm trong tay một thanh bạch cốt tiêm trùy khắc đầy phù văn vàng, đột nhiên đâm về vị trí giao nhau giữa ngà bạch tượng và nơi màn sáng xanh lam giao nhau.
Choeng một tiếng vang nhỏ.
Màn sáng xanh lam run lên, xuất hiện một khe nứt.
Chủy Linh sau khi đánh ra một đòn, thân hình lại biến mất không thấy đâu.
Toàn bộ quá trình diễn ra trong chưa đầy một hơi thở, bởi vì tất cả mọi người trong thung lũng đều bị những cốt điểu kia hấp dẫn ánh mắt, đương nhiên không có ai phát hiện.
- Nguy rồi, có vấn đề!
Ánh mắt Trâu Khải đột nhiên quét qua, kinh hãi kêu lên.
Lúc này đám người Mạc Lận Hối mới chú ý tới tiếng nứt gãy vừa rồi không phải là tiếng một chiếc ngà còn lại của mãnh tượng gãy vỡ.
Lúc này muốn bổ cứu thì cũng đã muộn rồi.
Ngay sau đó lại có tiếng răng rắc vang lên.
Một chiếc ngà khác của bạch cốt mãnh tượng gãy vỡ, khe nứt trên màn sáng xanh nước biển mở rộng, ngay sau đó toàn bộ màn sáng ầm ầm vỡ vụn.
Hơn trăm tên đệ tử lập tức bị lộ ra, nhiều người còn chưa kịp phản ứng, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Làm sao có thể?
Trên mặt Thủy Phong Nguyệt hiện vẻ khó tin, lẩm bẩm nói.
Đột nhiên có hơn trăm tên đệ tử Ly Trần tông xuất hiện khiến hơn vạn con sinh vật Tử linh ở ngoài thung lũng bạo động, hồn hỏa trong mắt lập lòe, dồn dập quay đầu chuyển hướng sang thung lũng.
Vũ Dạ đứng chịu mũi sào, phát ra một tiếng gào thét, vung vẩy hắc đao trong tay, dẫn theo vô số Tử linh khô lâu thủ thi, chém giết về phía trong sơn cốc.
Số Tử linh huyễn thú còn lại thấy vậy cũng dồn dập xông về phía thung lũng.
- Không phải ngươi nói kế hoạch không có chút sơ hở nào sao?
Vạn Hỏ Tòng giận tím mặt, quát hỏi Mạc Lận Hối.
- Hiện giờ không phải là lúc nói chuyện này, mau mau nghĩ biện pháp rời đi. Bị nhiều Tử linh huyễn thú như vậy vây quanh cho dù là ngươi hay ta đều khó có thể chống đỡ.
Mạc Lận Hối lạnh lùng nói.
- Vậy làm sao bây giờ?
Trong mắt Thủy Phong Nguyệt cũng lóe lên vẻ bối rối, mở miệng hỏi.
- Tất cả mọi người kết trận phá vây, sau khi rời khỏi sơn cốc lập tức tản ra, chạy trốn ra bên ngoài.
Mạc Lận Hối quát lớn.
Đám đệ tử ba quan vốn đều là những đệ tử tinh anh, sau khi hoảng hốt trong thoáng chốc cũng lập tức hạ quyết tâm, sau khi nhận lệnh liền hành động, kết thành lôi trận, xông ra ngoài phá vây.
Bên trong sơn cốc tiếng sầm rền vang, tử điện lóe lên, những trận pháp lôi điện hoặc lớn hoặc nhỏ liên tục được hình thành.
Những lôi quang điện xà này uy lực kinh người, có công hiệu khắc chế không nhỏ với những sinh vật Tử linh. Nơi nó đi qua, lượng lớn sinh vật Tử linh vừa chạm vàm liền tan nát, cho dù là Tử linh Thiên Vị dưới mấy làn sóng tấn công cũng không may mắn thoát khỏi.
Nhưng sinh vật Tử linh bên trong sơn cốc thực sự là quá nhiều, đối mặt với cả vạn sinh vật Tử linh, hơn trăm người quả thực quá nhỏ bé.
- Không được hoảng hốt! Theo ta giết ra ngoài!
Vạn Hổ Tòng quát lớn một tiếng, cây đại kỳ màu tím trong tay liên tục vung vẩy.
Ánh sáng ba màu vàng bạc tím từ trong mãnh liệt bắn ra, lượng lớn Tử linh huyễn thú xông tới trước người bị xung kích bắn ra bốn phía.
Cách đó không xa, một tay Thủy Phong Nguyệt phất lên, một chiếc bảo bình ngọc tím bay ra, lơ lửng trên đỉnh đầu.
Mấy luồng pháp quyết từ bàn tay bay ra, tiến vào trong bảo bình.
Lập tức chiếc bảo bình lớn gấp mười mấy lần, giống như một chiếc vại lớn.
Chỉ nghe vù một tiếng.
Miệng bảo bình tỏa ra ánh sáng mãnh liệt, một cột sáng phích lịch màu tím to lớn từ bên trong bắn ra.
Ầm ầm ầm...
Tiếng sấm rền không ngừng vang vọng trong thung lũng, hơn hai trăm cỗ cương thi khô lâu trên đường bay của tử quang này hóa thành phấn vụn.
Một con đường nối thông suốt tới cửa thung lũng hiện ra.