Vừa rồi, thời điểm năm ngọn núi xuất hiện tình trạng biến đổi khác thường, Thải Nhi đã nói ra suy đoán của Thạch Mục cho bọn họ biết.
May mà Thạch Mục sớm có phát giác, lúc này đã đi xử lý.
Hiện tại xung quanh đám chìm trong chiến sự, không được phép bọn họ suy nghĩ nhiều. Mỗi người chỉ đành từng người dẫn theo đại quân liên minh dưới trướng, gia tăng tốc độ tiêu diệt đại quân Thiên Đình.
...
Cùng lúc đó, một mảnh tinh không không rõ.
Trong bầu trời mênh mông tối đen như mực, vô số ngôi sao dày đặc tản ra ở trên đó. Từng ngôi sao tản ra vầng sáng chớp hiện không đồng nhất, ánh sáng thoạt nhìn lóa mắt.
Sâu bên trong màn trời xa xăm, một loạt những ngôi sao hội tụ thành ngân hà, giống như một dải dây trắng phát ra ánh sáng mờ nhạt, kéo dài qua từng ngôi sao dày đặc giăng đầy trên bầu trời.
Ở phía dưới ngân hà giống như đai ngọc đang sáng một mảnh ánh sáng mông lung.
Trong ánh sáng thấp thoáng, lơ lửng một tế đàn bát giác màu trắng có phạm vi mấy trăm dặm. Trên đó có ánh sáng trắng lấp lánh. Không nhìn ra là do huỳnh thạch tạo thành, hay do bạch ngọc hình thành.
Tế đàn bát giác tổng cộng phân ra thành tám tầng. Tầng sau cao hơn tầng trước. Tầng dưới cùng có diện tích lớn nhất. Phạm vi gần như hơn bảy trăm dặm. Tầng cao nhất đường kính cũng dài tới bảy dặm.
Ở sát biên giới tế đàn tầng cao nhất, một người nam tử cao lớn thân mặc áo bào màu vàng đang đứng.
Người này ngũ quan góc cạnh rõ ràng, trên mặt lộ ra biểu tình nghiêm nghị, rất có một loại khí thế không giận tự uy. Trên người hắn truyền tới uy áp lại mênh mông như biển, làm cho người phải sợ hãi.
Khí thế phong độ như thế, ngoại trừ Đế Quan ra, làm sao có thể là người nào khác?
Ở bên cạnh hắn, Vũ Dạ mặc áo bào màu đen, đang lặng lẽ đứng. Ánh mắt hắn hạ xuống, nhìn về phía u quang màu xanh lục trên mặt đất.
Một tay Đế Quan đặt ở trên lan can màu trắng sát mép ngoài của tế đàn, ánh mắt quét qua phía dưới, nhìn về phía bảy tầng tế đàn còn lại. Lông mày hắn lại không tự chủ được khẽ nâng lên. Mơ hồ có vài phần vui sướng, nhưng lại biểu lộ không nhiều lắm.
Chỉ thấy ở trên tế đàn, vô số u ánh sáng màu xanh lục liên tiếp chớp động. Chúng khoảng chừng hơn mấy chục vạn, giống như một mảnh tinh không nhỏ khác, khảm ở trong bầu trời sao.
Những ánh sáng màu xanh lục phân bố ở trên tế đàn cũng không đều đặn. Có nơi ánh sáng vô cùng dày đặc. Có nơi lại vô cùng thưa thớt. Còn có một vài khu vực vẫn tối đen một mảnh, cũng không có ánh sáng màu xanh lục.
Ánh mắt Đế Quan từ tầng dưới cùng quét tới tầng thứ hai, lại một đường dò xét lên phía trên. Sau khi nhìn qua một lượt những ánh sáng màu xanh lục ở xung quanh, trên mặt cuối cùng lộ ra ý cười rõ ràng.
Thần sắc kia ngược lại có vài phần tương tự giống như nông phu khổ cực trồng trọt mấy tháng, cuối cùng chờ được đến mùa thu hoạch.
Đế Quan chợt cúi người, một tay nhặt lên một đoàn ánh sáng màu xanh lục trước mắt, lại nâng lên từng ngọn đèn màu đen. U quang màu xanh lục này khiến cho lửa trên ngọn đèn này cháy mạnh. Mà ở trên mỗi một cây đèn, đều khắc có một chữ lớn thể triện cổ xưa “Minh“.
- Minh Đăng không đủ nhiều. Vong hồn vẫn quá ít.
Đế Quan nhìn một lát, lại thả cây đèn trong tay về chỗcũ, trong miệng thì thào nói.
- Tôn thượng không cần quá lo lắng. Đại trận này một khi mở ra, sẽ tự mình thu lấy vong hồn của người chết. Chỉ cần chỗ Nam Sư Cung chém giết không ngừng, sẽ không ngừng phát sinh vong hồn mới. Minh Đăng này tất nhiên cần bao nhiêu sẽ lại có bấy nhiêu.
Vũ Dạ mặt không thay đổi nói.
- Tuy rằng nói như vậy, nhưng tốc độ chung quy vẫn chậm. Muốn huyết nguyệt biến mất nhanh hơn, chiến sự vẫn cần phải thảm khốc hơn một chút.
Đế Quan tự lầm bầm nói.
Nói xong, hắn đứng dậy, chắp tay sau lưng đi giữa tế đàn. Hắn không tiếp tục đi xem những Minh Đăng ở xung quanh, ánh mắt lại vượt qua màn trời tối tăm, nhìn về phía một ngôi sao đơn độc ở phía xa. Trên đó ánh sáng hết sức rực rỡ.
- A, xem ra hắn đã phát hiện ra. Như vậy, vừa lúc.
Khóe miệng Đế Quan hơi nhếch lên, một tay giơ lên. Chẳng biết từ lúc nào, trong lòng bàn tay hắn xuất hiện thêm một viên linh châu trong suốt lớn bằng nắm tay.
- Phụt.
Một tiếng động vang lên!
Năm ngón tay xiết chặt, linh châu bị hắn bóp nát.
Lúc này, Vũ Dạ đối với hành động của Đế Quan lại giống như không nhìn thấy. Ánh mắt hắn rơi vào trên tế đàn bát giác.
Toàn bộ tế đàn bát giác bên dưới, từng đạo phù văn màu vàng phức tạp rậm rạp tập trung thành từng dây xích phù văn. Giữa chúng giăng kín khắp nơi, đan xen vào nhau, bện thành một tấm màn ánh sáng màu vàng phạm vi hơn ngàn dặm.
Ở dưới màn ánh sáng này lại là âm phong gào rít giận dữ, quỷ khí dày đặc. Bên trong lơ lửng ngàn vạn Ám Ảnh tối tăm.
Chỉ thấy trong vô số Ám Ảnh tối tăm, lộ ra từng mặt quỷ dữ tợn khủng khiếp. Chúng đang không ngừng điên cuồng bơi qua bơi lại, đau khổ giãy dụa muốn rời khỏi phạm vi màn ánh sáng. Nhưng trước sau chúng vẫn bị màn ánh sáng giam cầm vững vàng, không có cách nào thoát đi.
- Vù vù vù...
Từng Ám Ảnh giãy dụa đến tình trạng kiệt sức, cuối cùng vô lực bị màn ánh sáng màu vàng hấp dẫn, dung nhập trong màn ánh sáng. Gần như cũng trong lúc đó, trên tế đàn màu trắng liền có một ngọn đèn với ánh sáng màu xanh lục tối tăm được sáng lên.
Càng lúc càng nhiều vong hồn Ám Ảnh hội tụ vào trong màn ánh sáng. Số lượng Minh Đăng ở trên tế đàn bát giác sáng lên cũng càng lúc càng nhiều. Toàn bộ đại trận tản ra khí tức âm u lạnh lẽo cũng lại càng thêm dày đặc.
...
Thạch Mục nhìn toàn thân ngọn núi trước mắt đã biến thành màu đỏ, trong lòng không giận ngược lại còn thích thú.
Xem ra suy đoán của hắn sẽ không sai. Năm ngọn núi này quả nhiên là mấu chốt để mở ra Huyền Giới Chi Môn. Chỉ cần hủy diệt năm ngọn núi này, liền có thể khiến cho kế hoạch của Đế Quan bị phá hủy.
Hắn hét lớn một tiếng, tất cả chân khí trong cơ thể đều vận dụng ra. Hai cánh tay hắn vung lên, cầm Phiên Thiên Côn trong tay giơ tới đỉnh đầu.