Hãn Chiết nói.
Sau khi Lục Quỳ Chung nghe xong, trên mặt hiện ra nụ cười mỉm, mở miệng hỏi:
- Nếu như...
Hắn còn chưa nói hết lời, liền bị Hãn Chiết tiếp lời:
- Nếu như hai tộc Thiên Phượng cố ý rời đi, vậy Linh Phù tộc ta cũng nhất định kiên quyết cùng Bàn Quy tộc đứng chung một chỗ, cùng chống lại sự xâm lược.
- Được! Ta quả nhiên không nhìn lầm người. Tuy rằng Huyền Vũ Bàn Vân Đại Trận này đều có trận pháp bảo vệ. Nhưng ở thời khắc đặc biệt này, sợ rằng chỉ dựa vào trận pháp khó bảo toàn được. Lúc này số lượng cường giả Bàn Quy tộc ta chưa đủ. Xem ra đành phải làm phiền Hãn Chiết đạo hữu, hỗ trợ bảo vệ thay một chỗ trận mấu chốt.
Sau khi Lục Quỳ Chung nghe xong, trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn. Một lát sau, hắn chỉ thoáng trầm ngâm, lại tiếp tục nói.
- Trách nhiệm lớn như vậy, tại hạ sợ rằng khó có thể gánh vác. Huống hồ Hãn Chiết là một ngoại tộc, sao dám liên quan đến nơi cơ yếu của quý tộc. Vẫn mong Lục tộc trưởng mời những cường giả khác.
Hãn Chiết nghe vậy, vội vàng từ chối nói.
- Hãn Chiết đạo hữu, hiện tại Yêu tộc chúng ta liên minh. Linh Phù Tộc các ngươi cũng là một thành viên. Làm sao có thể còn phân chia bên này bên kia. Huống hồ trải qua khoảng thời gian này ta đã quan sát, Hãn Chiết đạo hữu tư chất trác tuyệt, hành sự trầm ổn. Chính là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ tuổi của liên minh chúng ta. Nếu nói là ngươi khó có thể gánh vác trách nhiệm này, vậy còn có người nào có thể gánh vác? Hiện tại chính là thời khắc sinh tử tồn vong của liên minh. Ngươi không nên từ chối nữa.
Lục Quỳ Chung nói.
- Vậy... Vậy được rồi, tại hạ cũng sẽ không từ chối nữa. Chỉ là không biết Lục tộc trưởng muốn tại hạ bảo vệ chỗ vị trí quan trọng nào của đại trận?
Sau khi Hãn Chiết do dự một lát, mới mở miệng nói.
- Hãn Chiết đạo hữu, trên sa bàn này, chỗ những tấm bia đá màu đen chính là vị trí quan trọng của đại trận. Chỗ ở góc tây bắc rất xa xôi. Cứ giao cho ngươi tới bảo vệ vậy.
Lục Quỳ Chung chỉ tay về phía sa bàn nói.
Ánh mắt Hãn Chiết cẩn thận đảo qua phía trên của sa bàn. Chỉ thấy trên đó có ba mươi lăm tấm bia đá màu đen được phân bố không theo quy luật nhất định. Có cái ở trên đỉnh núi cao, có cái ở sâu bên trong u cốc, có nơi bị rêu xanh bao trùm. Có cái bị thác nước che đi. Nhưng tất cả đều không ngoại lệ, đều có hoàng quang lất phất, giống như ăn ý liên tiếp chớp động.
- Thì ra là thế, tại hạ đã hiểu rõ. Vậy ta lại triệu tập cùng tộc, đi vào bảo vệ nơi này.
Hãn Chiết chắp tay nói.
- Như vậy rất tốt. Vậy làm phiền cho Hãn Chiết đạo hữu.
Lục Quỳ Chung vừa cười vừa nói.
Sau đó hắn gọi một trưởng lão trong tộc, để cho hắn cùng đi Hãn Chiết, bay về phía tây bắc.
Dọc theo phương hướng tây bắc bay khoảng mấy trăm dặm, lại đi về phía tây bắc, cách mấy trăm dặm liền có thể thấy một tấm bia đá màu đen.
Sau khi lướt qua sáu chỗ, đám người Hãn Chiết mới tới chỗ tấm bia đá góc trận cần bọn họ bảo vệ.
- Các vị, thủ vệ góc trận. Chuyện quan trọng, vẫn mong mọi người hoàn toàn nâng cao tinh thần.
Hãn Chiết nói với mọi người.
Sau khi mọi người trịnh trọng đáp ứng, tất cả đều phân tán ra, vây quanh tấm bia đá thủ vệ.
Hãn Chiết ngẩng đầu cẩn thận đánh giá tấm bia đá. Chỉ thấy phía trên mặt bia đã đang có hoàng quang lất phất, giống hệt với khi nhìn thấy ở trên sa bàn.
Mà tấm bia đá màu đen trước mắt cao tới hơn mười trượng. Trên đó một mặt khắc đầy các loại phù văn huyền diệu vô cùng, mặt khác lại lấy chữ triện cổ lớn ghi chép về lịch sử thiết lập một đại trận này.
Từ trên bia văn Hãn Chiết biết được, Huyền Vũ Bàn Vân Đại Trận này xuất phát từ tay tộc trưởng đời thứ nhất của Bàn Quy tộc. Bởi vậy hắn lấy linh mạch trong lòng đất Vũ Nham Tinh làm trận nguyên. Lại mượn trận thế từ sông núi trên Vũ Nham Tinh, do đó có thể kiến tạo ra hộ tinh đại trận vững chắc vô cùng như thế.
Nhìn ra ngoài một hồi, sau đó Hãn Chiết cũng khoanh chân ngồi xuống, nhắm lại hai mắt.
Trên bầu trời thỉnh thoảng truyền đến từng tiếng nổ “ầm ầm“. Chiến hạm Thiên Đình không ngờ một khắc cũng không có ngừng công kích, một mực không ngừng công kích.
Cũng không biết giằng co trong thời gian bao lâu, sắc trời dần dần tối xuống.
Ánh sáng trên tấm bia đá chiếu sáng xung quanh, mơ hồ có thể thấy mấy cái bóng màu đen.
- A...
Đúng lúc này, xung quanh tấm bia đá đột nhiên vang lên một tiếng rên rỉ, có vẻ hết sức thống khổ.
Sau khi mọi người nghe xong lập tức cả kinh, vội vàng xông tới bao vây. Chỉ thấy Hãn Chiết hai mắt nhắm nghiền, vẻ mặt thống khổ ngã trên mặt đất.
- Ngươi xảy ra chuyện gì vậy, Hãn Chiết?
Vài người của Linh Phù tộc vội vàng vây lại.
- Xảy ra chuyện gì? Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tên trưởng lão Bàn Quy tộc kia cũng rất kinh ngạc, đi theo phía sau người của Linh Phù tộc xẹt tới.
- Ta... Ta không sao.
Hãn Chiết vừa nói như vậy, trong mắt lại đột nhiên phát ra một ánh sáng kỳ lạ.
Đúng lúc này, một đám hơi nước màu trắng đột nhiên từ trên người hắn tuôn ra, trong nháy mắt lại bao phủ tất cả mọi người xung quanh vào trong. Đồng thời khí tức trên người hắn phát tán ra chợt tăng lên. Không ngờ một lần hành động, hắn đã đột phá tới Thần cảnh.
- Xin lỗi, các vị... đều đi tìm chết đi.
Hãn Chiết lạnh giọng nói.
Chỉ nghe bụp một tiếng..
Đám hơi nước màu trắng chợt đông cứng lại thành băng cứng màu trắng. Từ trong đó chợt đâm ra mấy trăm gai băng giống như bụi gai sắc bén nhọn, trong nháy mắt liền đâm thấu tim của tất cả mọi người xung quanh.
- Tại sao ngươi...
Nơi đây ngoại trừ Hãn Chiết ra, tu vi tộc trưởng Bàn Quy tộc kia là cao nhất. Lúc này đối mặt với Hãn Chiết tu vi đột nhiên tăng mạnh, vẻ mặt hắn vô cùng kinh ngạc.
Hắn còn chưa nói hết lời, băng gai đâm vào trong cơ thể hắn giống như sinh trưởng, từ đó phân ra càng nhiều gai nhọn hơn, trực tiếp xé rách hắn thành mảnh nhỏ.
Hãn Chiết đứng dậy, nhìn lướt qua những thi thể còn sót lại trên mặt đất. Hắn tiện tay điểm một cái. Một ngọn lửa nóng bỏng liền từ đầu ngón tay của hắn chợt phun mạnh ra ngoài, cắn nuốt những thi thể còn sót lại này.
Chỉ có điều một lát, hỏa diễm tắt. Trên mặt đất ngoại trừ một ít vết tích cháy đen ra, ngay cả một chút khí tức của những người đó cũng không tìm được.