“Vạn Kiếp Thi Hồn Chú?” Vẻ mặt Thạch Mục trở nên nặng nề.
“Theo ta được biết, số lượng Man nhân biết rõ loại chú thuật này vốn không nhiều lắm. Hơn nữa cũng vì quá mức ác độc nên không đến mức vạn bất đắc dĩ sẽ không thi triển. Người thi triển phải đem hồn phách của mình cho Thú Hồn phong ấn bên trong Đồ Đằng thôn phệ. Đồ đằng đã bị nguyền rủa khi phong ấn lên người địch thủ sẽ phát ra lực lượng dần dần ăn mòn thần hồn của đối phương rồi hoàn toàn bộc phát sau một năm khiến cho chủ thể kí sinh đau đớn trong tuyệt vọng. Toàn thân hóa thành huyết mủ hơn nữa hồn phách cũng lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.” Phùng Ly do dự một chút rồi trả lời.
Sắc mặt Thạch Mục trở nên trắng nhợt. Thân hình thẳng tắp không khỏi lảo đảo một cái, phải nắm chặt cạnh bàn mới không ngã xuống.
“Thạch huynh, không cần hoảng sợ. Theo ta được biết, loại chút thuật này cũng không phải không có biện pháp giải quyết.” Phùng Ly vội vàng nói tiếp.
“Không nói sớm, thiếu chút nữa hù chết ta rồi!” Thạch Mục nghe vậy mới khẽ buông lỏng, hung hăng trừng mắt trách cứ Phùng Ly.
Họ Phùng ngượng ngùng gãi gãi đầu, tiếp tục nói:
“Nói chung, muốn giải trừ loại chú thuật này thì có hai cách. một là mời cường giả Địa giai hoặc cảnh giới cao hơn ra tay phong ấn, trấn áp lực lượng trớ chú phong ấn bên trong Đồ Đằng. Có điều thuật phong ấn này đòi hỏi hao tổn lượng lớn Nguyên Khí, thậm chí còn có khả năng bị cắn trả. Ngoài ra, trấn áp cũng chỉ là phương án tạm thời mà thôi…”
Thạch Mục sờ cằm, sắc mặt trầm xuống. Bảy đại phái hiện đang kịch chiến với Man tộc. Đừng nói tồn tại Địa giai, dù là cao thủ Tiên Thiên cũng trở nên vô cùng quan trọng. Dù hắn báo việc này lên trên, chỉ sợ cũng không có ai để ý tới, đừng nói đến việc mạo hiểm ra tay giúp đỡ võ giả Hậu Thiên như hắn.
“Nói cách khác đi.” Thạch Mục suy nghĩ một lát rồi nói.
“Biện pháp còn lại chính là ngươi hãy tu luyện bí thuật Đồ Đằng. Người dính phải Vạn Kiếp Thi Hồn Chú chỉ cần phong ấn linh hồn của hung thú mạnh mẽ hơn là có thể áp chế trớ chú hơn nữa dần dần hấp thu linh hồn của đối phương để sử dụng.” Phùng Ly suy nghĩ một chút rồi nói ra.
“Phong ấn Thú Hồn lợi hại hơn?” Thạch Mục nghe vậy, sắc mặt hơi đổi.
Những năm này giao chiến cùng Man tộc ở tiền tuyết, Thạch Mục cũng có hiểu biết nhất định đối với bí thuật Đồ Đằng của Man tộc. Đây là phương pháp phong ấn hồn phách hung thú trong cơ thể thông qua một ít thủ đoạn nào đó, khiến người thực hiện có được một phần năng lực của hung thú. Chỉ là quá trình phong ấn ẩn chứa hung hiểm vượt xa sức tưởng tượng của người bình thường.
“Đa tạ Phùng sư đệ chỉ điểm. Việc này tuy rằng không dễ nhưng lại khả thi hơn việc mời cao thủ Địa giai ra tay.” Thạch Mục suy nghĩ một lát rồi chắp tay nói ra.
“Không cần khách khí, Phùng mỗ chỉ nói lại những gì mình biết mà thôi. Về phần đi đâu tìm kiếm hung thú lợi hại hơn hồn phách trong người ngươi, ta cũng không có biện pháp khả dĩ.”
Phùng Ly thở dài đáp lời. Thạch Mục muốn tu luyện bí thuật Đồ Đằng để hoàn toàn giải trừ trớ chú trên người chỉ có thể tới hoang nguyên Man tộc một chuyến. Thế nhưng địa phương đó nguy hiểm thế nào, Phùng Ly từng sống nhiều năm tại đó là người hiểu rõ hơn ai hết.
“Không sao, có hy vọng vẫn tốt hơn nhiều so với khoanh tay chịu chết.” Thạch Mục gượng cười.
“Đúng rồi, nếu như Thạch huynh muốn tiến vào hoang nguyên Man tộc, có một việc cần chú ý.”
“Chuyện gì?” Thạch Mục nhướng mày.
“Tuy không biết Man nhân da xanh mà ngươi đánh chết là tộc nhân bộ lạc nào thế nhưng dũng sĩ Đồ Đằng đồng tộc của hắn có lẽ có biện pháp cảm ứng sự tồn tại của Vạn Kiếp Thi Hồn Chú trong khoảng cách nhất định.” Phùng Ly trịnh trọng nói.
Thạch Mục nghe vậy lập tức cả kinh. Đây là lần đầu tiên hắn nghe nói đến việc này. Nếu như vậy, nguy hiểm sau khi tiến vào hoang nguyên Man tộc sẽ lớn thêm vài phần.
“Có điều, vấn đề này cũng không phải không có cách nào giải quyết. Ta từng thấy bên trong cứ điểm Lam Thành có bán tinh huyết của rắn cạp nong một sừng, một loại hung thú của Man tộc. Trước khi tiến vào Hoang nguyên, Thạch huynh hãy đổi lấy một ít, bôi lên Đồ Đằng. Rắn cạp nong một sừng là hung thú có đẳng cấp tương đối cao tại Hoang Nguyên. Tinh huyết của nó có lẽ có tác dụng ức chế nhất định đối với trớ chú trên người ngươi.” Phùng Ly nghĩ tới điều gì bèn nói.
Thạch Mục nghe vậy đại hỉ. Thời gian kế tiếp, Phùng Ly kể thêm một ít sự tình liên quan đến Hoang nguyên Man tộc rồi mới cáo từ rời đi.
“Phùng sư đệ, xin chờ một chút.” Thạch Mục thình lình gọi với theo.
“Thạch mỗ có một nghi vấn, không biết Phùng sư đệ có thể trả lời hay không?” Hắn do dự một chút rồi nói.
“Thạch huynh cứ nói.” Phùng Ly chớp mắt.
“Nếu như Vạn Kiếp Thi Hồn Chú đã hiếm thấy như vậy, phương pháp giải trừ nhất định cũng phải cực kỳ bí mật, không biết làm sao Phùng sư đệ có thể nắm rõ như thế?” Thạch Mục chậm rãi dò hỏi.
Phùng Ly nghe vậy liền khẽ nhướng mày, sau một lúc vẫn không nói gì.
“Nếu như Phùng sư đệ cảm thấy khó xử, coi như tại hạ chưa từng hỏi gì là được.” Thạch Mục phá tan sự im lặng.
“Đa tạ Thạch sư huynh.” Phùng Ly thở dài một hơi sau đó nhanh chóng rời đi.
Thạch Mục đóng cửa phòng, hai mắt thoáng hiện tinh quang. Hôm nay, sự hoài nghi của hắn đối với thân phận của Phùng Ly đã giảm đi phân nửa, vốn định trả lại vật kia cho đối phương trước khi tiến vào Hoang nguyên Man tộc, chỉ là lúc này lại mơ hồ cảm thấy thân thế họ Phùng không hề đơn giản. Sau một lát, hắn lắc đầu, bỏ qua sự tình Phùng Ly để suy nghĩ về thuật trớ chú mà đối phương nói đến. Hoang nguyên Man tộc nguy hiểm trùng trùng điệp điệp. Bảy đại phái từ xưa đến nay đã từng nhiều lần phái cao thủ lẻn đến nơi này. Trong đó không thiếu cường giả cấp Tiên Thiên thế nhưng cuối cùng rất ít người có thể còn sống trở về. Phần lớn sau khi lẻn vào không lâu đều mất hết tin tức. Những tình huống như vậy, họ Thạch từng xem qua trong điển tịch Hắc Ma Môn có điều để giữ lại mạng nhỏ của mình, hắn chỉ có thể kiên trì tiến lên phía trước. Có điều trước đó, hắn cần chuẩn bị một chút. Nếu cứ lẳng lặng một mình rời khỏi cứ điểm, rất có thể sẽ bị tông môn liệt vào danh sách đào binh bị truy nã.
Thật lâu sau đó, Thạch rời khỏi nơi ở, tiến về đại điện trao đổi tài nguyên tại Lam Thành. Rạng sáng hai ngày hôm sau, Thạch Mục thông qua một vài con đường xác minh lời Phùng Ly nói không sai, bèn lưu lại cho cao tầng Hắc Ma Môn một phong thư rồi lẳng lặng rời khỏi Lam Thành, tiến về Hoang nguyên Man tộc.
…
Cách bờ biển phía Đông Đại Tề hơn trăm dặm, vô số hải đảo rải rác khắp nơi như sao trên trời. Trong đó, đảo Tinh Trát nằm ở phía Đông có diện tích lớn nhất. Từ xa nhìn lại, hòn đảo trông giống quạt xếp mở ra một nửa. Địa hình Đông cao Tây thấp, giống một bức tường tự nhiên bảo vệ phần còn lại ở phía sau. Phía Đông hòn đảo là một dãy núi cao hơn trăm trượng. Phía Tây là mảnh bình nguyên nhỏ, đất đai phì nhiêu, nguồn nước cũng tính là sung túc. Mấy chục năm qua đã hấp dẫn không ít dân cư nghèo khó của Đại Tề kéo đến định cư, tạo thành nhiều thế hệ ngư dân sinh sống. Nhân khẩu của đảo Tinh Trát lúc này đã nhiều hơn con số mười vạn người. Bởi vì biển Đông thường có Hải thú qua lại, da lông xương cốt của chúng lại không có thứ nào không phải tài liệu luyện khí hoặc chế phù luyện đan, không ít võ giả bị hấp dẫn ùn ùn kéo đến, coi đây là bến cảng, lập thành tổ đội ra ngoài bắt giết Hải thú, rồi quay về Đại Tề buôn bán, dần dần tạo thành sản nghiệp không nhỏ. Kể từ đó, đảo Tinh Trát ngày càng trở nên sầm uất, thương nhân tụ tập, thậm chí còn có phần vượt trội so với tầng lớp phú hào ở những thị trấn tại vùng duyên hải. Có điều hòn đảo nhìn như yên bình lại có năm nghìn quân tinh nhuệ của triều đình Đại Tề đóng trú, một mực duy trì trạng thái phòng vệ sâm nghiêm. Cũng vì quân đội không xâm phạm cuộc sống của người dân, cũng không hỏi đến sự tình võ giả ra biển nên không ai quá để tâm đến việc này.
Đêm khuya, bầu trời đen kịt. Lúc này bất kể dân chúng bình thường trên đảo hay đám võ giả đều sớm ngủ say như chết, tranh thủ nghỉ ngơi để trở lại làm việc vào ngày hôm sau. Tại một bãi biển trên đảo, đội ngũ tuần tra chừng năm mươi người như Hỏa Long uốn lượn. Tiếng bước chân “Sàn sạt” từ xa đến gần rồi lại dần dần đi xa. Bãi biển rất nhanh lần nữa lâm vào bóng tối. Nhưng sau một lát, mặt biển đen sì đột nhiên dậy sóng. Một đạo hắc tuyến cao chừng mấy trượng phóng lên, nhập lại rồi nhanh chóng lao về phía bãi biển. Nếu lúc này có người trên bờ sẽ kinh ngạc phát hiện, sóng biển kia không ngờ che giấu bóng người lăm lăm vũ khí trong tay. Cả bọn toàn thân che kín vẩy cá. Có kẻ thân người đuôi cá, lại có tên thân lưng mang vỏ cứng giống như rùa đen. Tóm lại thiên kì bách quái, duy nhất giống nhau ở chỗ đôi mắt tỏa ra sát khí lạnh lẽo.
Cùng một thời gian, trong một gian phòng tại nơi đóng quân của đội trên đảo, bên cạnh bàn gỗ màu tím sậm, một vị tướng quân trung niên mặt đầy thương tích, thàn sắc nghiêm cẩn đang chuyên tâm xem sách dưới ánh đèn. Y một thân áo giáp không rời, trường đao ánh bạc không vỏ luôn nằm bên tay phải. Thân đao phủ đầy phù văn màu vàng nhạt. Người này chính là nhan vật đứng đầu đảo Tinh Trát, đồng thời là một võ giả Hậu Thiên hậu kỳ Đại viên mãn.
“Kẻ nào?”
Tướng quân trung niên đột nhiên quắc mắt, vươn tay cầm lấy trường đao bàng bạc rồi ngẩng đầu quát lớn.
Ầm!
Đáp lại y là một tiếng nổ vang!
Nóc nhà đột nhiên sập xuống, năm sáu xúc tu xanh lè gào thét hạ xuống với tốc độ cực kỳ kinh người. Gần như cùng lúc, không khí chung quanh đột nhiên trở nên nặng nệ giống như biến thành đại dương mênh mông trong nháy mắt. Từng luồng trói buộc mạnh mẽ như sóng biển từ bốn phương tám hướng lao đến chỗ tướng quân kia.
“Haaa” một tiếng hét to!
Trường đao sáng lên kim quang chói mắt. Tướng quân trung niên phẫn nộ trớn tròn hai mắt, sắc mặt đỏ hồng, mạnh mẽ tránh thoát trói buộc đồng thời dậm chân phóng thẳng lên trời. Trường đao màu bạc cũng theo đó vũ động thật nhanh, hóa thành đao khí màu vàng kéo theo vòng xoáy bảo vệ thân thể của y vào trong.
Ầm! Ầm!
Bốn chiếc xúc tu một trái, một phải, một trước, một sau hung hăng quật lên vòng xoáy vàng nhạt khiến nó trở nên trì trệ rồi ầm ầm tán loạn. Tướng quân trung niên thấy vậy biến sắc, loạng choạng ngã ra, chưa kịp làm gì khác đã bị hai chiếc xúc tu quấn chặt phần cổ và eo. Từ đó truyền đến man lực khủng bố không thể ngăn cản.
Răng rắc!
Thủ cấp của y bị vặn gãy trong nháy mắt, nét mặt vẫn lưu lại thần tình kinh sợ. Mưa máu vung vãi đầy trời, thi thẻ không đầu ngã xuống từ không trung. Sáu chiếc xúc tu màu lam uốn éo rụt khỏi lỗ thủng trên nóc nhà, trong nháy mắt hợp làm một thể, hóa thành trường tiên màu lam, quấn quanh cánh tay của một thiếu nữ áo trắng. Nàng ta ngẩng đầu nhìn lên trời rối há miệng phát ra từng cỗ chấn động nhàn nhạt!
Ngay sau đó, bốn phương tám hướng trên đảo hầu như độc thời phát ra tiếng gào thét. Trong lúc nhất thời, đảo Tinh Trát vốn dĩ yên bình bỗng nổi lên ánh lửa bốn phía, sáng như ban ngày… Hầu như cùng một thời gian, hải đảo các nơi ở Viêm Quốc và Hoàng Quốc cũng chịu chung tình cảnh như vậy.
Danh Sách Chương: