Ba người lần này, phối hợp lẫn nhau, liên thủ vô cùng thành thạo, hiển nhiên đã không phải là lần đầu tiên làm như vậy rồi.
Đoàn người tiếp tục tiến lên, hai người Thạch Mục không nói, nhóm người Côn Tang tộc trưởng tiến lên với tốc độ không chậm.
Gần nửa ngày, Tinh Vân chung quanh từ từ mỏng manh.
Thạch Mục chấn động tinh thần, biết đã gần ly khai khu vực Tinh Vân, trước mặt chính là không gian trùng động rồi.
Tinh Vân mỏng manh, ba tộc phi độn lập tức tăng tốc độ.
Lại phi hành về phía trước một lát, trước mắt rộng mở trong sáng, rốt cục ly khai khu vực Tinh Vân.
Đến chỗ này, không gian ba động đột nhiên kịch liệt, nhìn từ xa phía trước, mơ hồ có thể thấy được mười mấy điểm sáng đen như mực từ nơi xa lắc, tản ra quang mang sâu kín, bắn thấu qua vô số hư không loạn lưu, truyền tới.
Thạch Mục và Diệu Không hòa thượng trao đổi bằng mắt trong giây lát, đều thấy được vẻ hưng phấn trong mắt đối phương, nhưng nhiều hơn chính là ngưng trọng.
Đoàn người tiếp tục tiến lên, nhanh chóng đi tới gần nơi điểm sáng đen nhánh kia.
Thạch Mục và Diệu Không hòa thượng hơi biến sắc mặt, giữa hư không phía trước, bất ngờ lơ lửng mười mấy không gian lốc xoáy màu đen to lớn, tản ra lực thôn phệ khổng lồ.
Ánh sáng đen lập lòe trong lốc xoáy, sâu không thấy đáy, không biết đi thông tới nơi nào.
- Đây là không gian trùng động... Thiên địa tạo hóa, quả nhiên thần kỳ.
Thạch Mục lầm bầm.
Côn Tang tộc trưởng cùng mọi người cũng bay tới, trên mặt lộ ra vẻ kích động.
- Nơi này có mười mấy không gian trùng động, cái nào có thể đi thông tới bí cảnh Tu La Chi Tâm?
Thạch Mục quay đầu nhìn mấy người Côn Tang tộc trưởng hỏi.
Thần thức của hắn sớm đã lan tràn ra, cũng vận khởi Linh Mục Thần Thông, sơ lược nhìn thấu mười mấy không gian trùng động huyền bí này, dường như địa điểm khác biệt thông hướng.
Trong lúc nhất thời, hắn cũng dò xét mơ hồ.
- Thạch Mục đạo hữu xin chờ một chút, nơi này đi thông tới không gian trùng động bí cảnh Tu La mỗi lần đều có biến hóa, chi bằng dò xét một chút mới được.
Côn Tang tộc trưởng nói, phất tay lấy ra một vị pháp bảo giống như ý vậy, linh quang lập lòe bên trên, ngưng tụ thành một pháp trận, đang định thi pháp.
- Không cần lãng phí thời gian rồi, là một vị, đi, đừng làm cho Cửu Thủ Thao Thiết trốn thoát!
Vào thời khắc này, Diệu Không hòa thượng một mực trầm mặc im lặng, chợt lên tiếng, thân hình bắn ra, ngấm chìm vào trong một không gian lốc xoáy, bóng dáng biến mất.
Ánh mắt Thạch Mục lóe lên, cũng không do dự gì, lập tức bắn ra, bay vào trong không gian lốc xoáy.
Người của ba tộc ngẩn ngơ, ba vị tộc trưởng nhìn nhau, nhất thời đều chần chờ, chưa tiến vào.
- Có phải không gian trùng động này hay không, hai người kia không lầm chứ?
XXX phía sau lưng, thiếu nữ đen bĩu môi, nói.
- Loan nhi, nhị vị đạo hữu tu vi thông thần, không thể lỗ mãng!
XXX khẽ nhíu mày, thấp giọng khiển trách, đồng thời nhìn chung quanh, dường như lo lắng hai người Thạch Mục nghe được.
Vẻ mặt thiếu nữ đen không phục, nhưng dù sao vẫn nghe lời ngậm miệng lại.
- Côn tộc trưởng, hay là để ổn thỏa một chút, ngươi dùng bí thuật dò xét cho yên tâm đi.
XXX nói.
Côn Tang tộc trưởng gật gật đầu, pháp bảo như ý trôi lơ lửng trong tay, mười ngón nhúc nhích, đánh ra từng đạo pháp quyết ngấm chìm vào trong đó.
Quang hoa nơi đỉnh chóp pháp bảo như ý trận lóe lên, phù hiện một hư ảnh con thú nhỏ trông như con báo vậy, đồng tử tinh sáng vô cùng, nhìn mười mấy không gian trùng động, quét qua trên mười mấy không gian lốc xoáy, cuối cùng dừng lại tại không gian trùng động nơi hai người Thạch Mục vừa bay vào, trong miệng phát ra một tiếng kêu như mèo.
- Thật đúng là nơi này, xem ra hai người kia thật bản lãnh.
Thiếu nữ đen lẩm bẩm nói.
- Nếu như thế, chúng ta cũng đi thôi.
Đại hán Hoàng Tu vung tay lên, phi chu màu xanh dưới thân dẫn đầu bay vào không gian trùng động trước.
Hai tộc kia lập tức đi theo.
Trước mắt mọi người tối đen như mực, đi vào một không gian tối đen, chung quanh tràn trề từng cổ lực không gian cự đại, bao quanh hết thảy thân thể của con người, liều mạng xé rách.
Nếu không có Côn Tang tộc trưởng dùng pháp bảo che cho bọn họ, một số người có tu vi yếu, hẳn muốn bị vỡ ra bởi lực không gian cự đại.
Không biết qua bao lâu, trước mắt mọi người sáng lên, xuất hiện một không gian tươi sáng khôn cùng.
Vùng trời xanh biếc trên đỉnh đầu, từng đóa từng đóa Bạch Vân, phía dưới là một hồ lớn vô cùng trong suốt, phạm vi không biết bao nhiêu, tầm mắt tận cùng không thấy được.
Trong hồ sinh trưởng vô số bèo, rong xanh biếc, gió thổi qua, bèo, rong nhộn nhạo theo mặt hồ, vô cùng thanh tịnh đẹp đẽ.
Trong không khí thiên địa nồng đậm linh khí, mạnh đâu chỉ gấp mấy lần so với Tu La tinh.
Trong ba tộc, có rất nhiều người đều là lần đầu tiên đi vào Tu La Chi Tâm, thấy được cảnh tượng trước mắt, đều phát ra tiếng tán thán kinh ngạc.
Ba vị tộc trưởng thời khắc này lại đều chau mày, nhìn chung quanh.
Thạch Mục và Diệu Không hòa thượng đã tiến vào trước một bước, lúc ấy lại hoàn toàn không thấy bóng dáng đâu.