Biên: nila32
Cùng lúc đó, tại chỗ Thạch Mục ở trong hầm, kim giao đang nằm ngang, hơn nửa người còn chìm vào trong.
Xem xét đủ các loại dấu hiệu từ trước, thông qua lực lượng đồ đằng thôn phệ Giao Hồn màu vàng, hắn đoán hẳn là sau khi bị chém, kim giao mới diễn sinh ra một hồn mới. Nếu không hắn không dễ dàng đánh thắng như vậy.
Sau một lúc quan sát, Thạch Mục đi tới bên cạnh kim giao, hai tay nắm lấy độc giác, khẽ quát một tiếng rồi dùng lực thật mạnh.
Rầm! Rầm!
Sau tiếng trầm đục phát ra, cái đầu màu vàng của kim giao chìm trong hầm bị hắn túm lôi ra khiến cho đất đá sụp đổ một lúc mới ngừng.
Một giờ sau…
Thạch Mục nhìn cái đầu thuồng luồng màu vàng to như căn phòng trước mặt, bước vòng quanh nó.
Cái đầu bị một kích của hắn khiến cho lân phiến bên ngoài vỡ vụn hơn nửa nhưng với thực lực của Kim Giao, toàn thân nó đều là bảo vật, từ bên trong có thể lấy ra không ít Linh tài trân quý.
Sau khi đi vòng quanh ba lần, Thạch Mục mới dừng lại, trong lòng hiện lên một kế hoạch sơ bộ.
Thời gian sau đó, hắn dùng Vẫn Thiết Hắc Đao tách rời đầu rồng ra, Long lân, Long cốt và cả huyết dịch của Giao long cũng không lãng phí, đều thu vào nhẫn trữ vật cả.
…
Nửa tháng trôi qua nhanh chóng.
Thạch Mục đang ngồi xếp bằng bên cạnh hồ Minh Thủy, ánh mắt đang nhìn mặt hồ màu đỏ nhạt chợt thu lại.
Sau khi Yên La tiến vào trong hồ, tới giờ vẫn không thấy có động tĩnh gì. Dạ Vũ vẫn thủ hộ bên hồ không nhúc nhích.
Thạch Mục lắc đầu, đứng dậy quay người bước ra ngoài.
Đúng lúc ấy, sau lưng hắn truyền tới âm thanh nhộn nhạo của bọt nước. Thạch Mục xoài người, thầy từ giữa hồ Minh Thủy có từng gợn sóng xuất hiện, mặt nước đỏ như máu cuộn lên thành từng vòng tròn.
“Rầm…rầm…”
Âm thanh ngày một lớn, gợn sóng trên mặt cũng to hơn. Trong hồ nước, vòng xoáy chuyển động càng nhanh, từ giữa vòng xoáy hiện lên một thân ảnh như tuyết giống như một bông hoa đang nở rộ, mang theo vẻ đẹp thanh khiết hoàn mỹ.
“Yên La, ngươi không sao chứ?”
Thạch Mục trông thấy, vui vẻ truyền âm hỏi.
Yên La quay nhìn về phía Thạch Mục, lắc lắc đầu giống như ý bảo mình không việc gì.
Ánh mắt Thạch Mục trở nên ngưng trọng. Hắn thấy toàn thân Yên la được bao bọc bởi áo giáp màu bạc, khe hở phía trên không thấy đâu nữa, từ trên người cũng khôi phục khí tức như lúc ban đầu.
Yên La đạp trên sóng nước đi về gần bờ. Dạ Vũ đứng dậy, đợi ở cách đó không xa.
Hai mắt Hồn Hỏa của Yên La bỗng nhúc nhích rồi tập trung chú ý trên người Thạch Mục. Nàng đánh giá một lúc, sau đó xoay người bước đi. Dạ Vũ thấy vậy vội đi theo.
“Yên La, ngươi phải rời khỏi đây sao?” Thạch Mục hỏi.
“Ngươi ở lại chỗ này tương đối an toàn.” Yên La không dừng bước, chỉ để lại tiếng nói thanh thúy vang lên quanh quẩn trong lòng Thạch Mục.
Thạch Mục đuổi theo, vội hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”
Yên La vờ như không nghe thấy, cũng không trả lời, càng không dừng bước chân.
Thạch Mục không còn thấy lạ về thái độ lạnh lùng của Yên La nên không tức giận. Sau một lúc suy nghĩ, hắn liền đi theo.
Yên La thấy Thạch Mục theo mình cũng không tỏ thái độ gì, cũng không ngăn cản. Nàng chỉ liên tục đi về phía trước. Vì vậy, ba người Yên La, Dạ Vũ và Thạch Mục thành một nhóm người bước tới, từ từ rời khỏi phạm vi hồ Minh Thủy.
Tử Linh quân đoàn đóng bên ngoài hồ Minh Thủy thấy ba người đi tới thì không nói không hỏi, tự động tránh đường cho ba người đi qua.
Thời gian kế tiếp, mỗi đoạn đường Yên La lại dừng lại một lát, điều chỉnh phương hướng rồi tiếp tục đi, tốc độ mỗi lúc một nhanh hơn.
Thạch Mục cũng không nói gì, chỉ yên lặng đi theo.
Trực giác mách bảo hắn, Yên La hẳn là có chuyện gì muốn làm, chỉ cần Yên La không phản đối, hắn có ý định đi theo xem sao. Cũng muốn mượn cơ hội này để hiểu rõ thêm về Linh sủng, mặt khác cũng muốn có lý do rời khỏi nơi này.
Lúc trước hắn quyết đấu cùng Liễu Ngạn, sinh tử treo trên chỉ mành Yên La mới tới. Nếu lúc này bỏ đi, không biết khi nào mới lại gặp lại được nàng.
Dù sao, có hào quang hộ thể của Trụy Tiên Đài, khí tức Tử Linh không cách nào gây hại cho hắn được.
Thời gian trôi qua chừng gần nửa canh giờ.
Đang đi ở phía trước, Yên La đột nhiên dừng lại, xoay người. Dạ Vũ đi sau lưng nàng cũng chợt ngừng theo.
Thạch Mục thấy vậy cũng dừng bước.
Yên La nhìn Thạch Mục, dùng tâm thần truyền âm bảo.
“Lúc trước ngươi tìm ta, ta lại đang truy tìm một bộ cốt điểu. Hiện giờ ta muốn đi tìm nó.”
“Tốt, ta đi cùng với ngươi.” Không cần nghĩ nhiều, Thạch Mục liền trả lời.
Yên La nhìn Thạch Mục, Hỏa Hồn nơi mắt hơi rung động, không đáp ứng cũng không cự tuyệt.
Sau một khắc, nàng xoay người, hai cánh sau lưng mở ra rồi bay vút lên trời, hướng về phía xa.
Dạ Vũ đi theo sau Yên La, nhảy người lên một chút, dưới chân hình thành một đoàn sương mù, sau đó cũng nhanh chóng phi thân đuổi theo.
Thạch Mục cười nhẹ một tiếng, ngọc lửa sau lưng lóe sáng, duỗi ra hai mảnh Hỏa cánh, cả người hóa thành một đạo ánh sáng đuổi theo hướng Yên La rời đi.
…
Địa hình Tử Linh thay đổi thất thường. Thạch Mục bay theo Yên La, không bao lâu sau đã phát hiện hơi này khi thì bao phủ bởi rừng núi, khi thì toàn thấy khe cốc, có khi còn đi qua một ít hồ nước nhỏ màu đỏ…
Xung quanh những hồ nước này đều có một ít sinh vật Tử linh sinh sống.
Dọc theo con đường này, cứ bay một đoạn, Yên La lại dừng lại như trước, điều chỉnh phương hướng rồi tiếp tục phi hành.
Sau một ngày một đêm, ba người tới một khu vực đồi núi trùng điệp thì hạ xuống.
Vừa chạm đất, Yên La ngẩng đầu quan sát một nơi phía trước. Thạch Mục hướng mắt nhìn theo.
Sau một khắc, từ khoảng cách gần một dặm phía trước, hắn thấy có một hồ nước màu đỏ. Giữa hồ có hơn hai mươi bộ xương cốt điều màu xám lớn nhỏ nửa nổi nửa chìm.
Có từng sợi sương màu máu từ trong hồ nước bay lên, chui vào trong cơ thể những cốt điểu này.
“Ngươi muốn tìm những con chim này?” Thạch Mục thu ánh mắt, nhìn ra xung quanh một lúc rồi hỏi.
“Đúng vậy.” Yên La đáp, đang muốn bước về phía trước.
“Đợi một chút.” Thạch Mục nghĩ ngợi một chút chợt lên tiếng.
Yên La nghe thấy vậy, xoay đầu nhìn Thạch Mục với vẻ khó hiểu.
“Ngươi nói lúc trước đã truy đuổi con chim này, đủ thấy việc ấy không dễ dàng. Chúng ta cứ thế tiến lên, sợ nó thấy được sẽ bỏ chạy mất. Không bằng chúng ta lấy tĩnh chế động.”
“Làm thế nào?” Yên La hỏi.
“Đi theo ta.” Thạch Mục đáp, sau đó hướng một phía khác bay đi.
Yên La thấy vậy, liếc nhìn cốt điểu một cái rồi theo chân Thạch Mục đi tới. Một khắc sau, hai người vượt qua chỗ hồ nước có cốt điểu một khoảng mấy trăm trượng. Chỗ này được chiếm cứ bởi một số Tử linh sinh vật thực lực không mạnh lắm. Vừa thấy Yên La đi tới, những sinh vật này đã nhao nhao rời đi.
Thạch Mục đi tới trước hồ nước, hắn ngưng thần nín thở, rút Vẫn Thiết Hắc Đao ra nắm trong tay, một tay hướng về phía dưới điểm một cái. Mũi đao điểm trên mặt đất. Sau đó hắn xoay tròn cổ tay, Hắc Đao vẽ trên mặt đất một đường vòng cung.
Tới cuối điểm vòng cung, cổ tay Thạch Mục lại chuyển, đường vòng quay ngước trở về, sau đó hướng tới một hướng khác tiếp tục kẻ vạch.
Một lúc sau, một trận đồ không quá phức tạp xuất hiện trên mặt đất.
Thạch Mục thu hồi Hắc Đao, lấy ra mấy miếng trung phẩm Linh thạch cắm vào các nơi, sau đó lấy ra ba tấm phù lục khác nhau.
Hai tay hắn kẹp một cái phù lục màu vàng đất, đặt nó trong trận pháp. Trận pháp lóe lên một tia sáng màu vàng, sau đó phù lục biến mất không thấy đâu nữa.
Tiếp sau đó, Thạch Mục kẹp hai phù lục màu lam còn lại điểm vào hai điểm trong trận đồ.
Thạch Mục nhìn trận pháp trước mặt, miệng lẩm bẩm. Mấy đạo pháp quyết theo nhau đánh ra ẩn vào trong trận pháp.
Mấy miếng Linh thạch khảm trong trận pháp lóe lên, toàn bộ trận pháp biến mất vô ảnh vô tung.
Đây là một loại Linh phù trận che giấu mà Thạch Mục học được từ Càn Thiên Phù Kinh, nó là một trong các loại phù trận phụ trợ có thể che giấu Pháp khí phát khi Linh lực chấn động.
Bản thân Pháp trận chính là một loại phù trận kéo dài, Thạch Mục cải biến sơ sơ nó rồi bố trí ở chỗ này.
Tiếp theo, Thạch Mục lần lượt đi vào ba vị trí khác nhau của hồ nước, tiếp tục khắc phù trận.
Lúc hoàn thành xong Phù trận cuối cùng, đặt ba miếng phù lục xuống, hắn đứng dậy, thở ra một hơi.
Thủ quyết của hắn chỉ một cái, Trụy Tiên Đàì lơ lửng trên đỉnh đầu phát ra một vệt hoa văn tỏa ra hắc quang. Bộ Tiểu khô lâu mà hắn thu phục được lúc trước cũng hiển ra.
“Chủy Linh, ngươi tiềm phục tại đây.” Thạch Mục phân phó.
Chủy Linh chính là tên của Khô lâu mà Thạch Mục đặt cho, tinh thông ám sát, cầm trong tay Chủy Thủ U Linh.
Chủy Linh nghe vậy không đáp, vội nằm sấp xuống, Hồn Hỏa trong mắt lóe lên, cốt cách dần trở nên mờ ảo, khí tức trên thân thể cũng biến mất.
Chỉ qua một hai hơi thở, Chủy Linh đã như biến mất trước mặt Thạch Mục.
Nếu không phải hắn sớm biết thần thông này của nó, sợ rằng hắn sẽ không biết được trước mặt hắn, trên mặt đất còn có một thích khách ẩn núp như vậy.
Hắn gật đầu hài lòng.
Suốt từ lúc bắt đầu tới giờ, Yên La chỉ đứng yên cách đó không xa, nhìn Thạch Mục bận rộn một hồi, Hỏa Hồn trong mắt hơi rung động, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Thạch Mục nhìn mặt nước hồ, sau đó đi tới trước mặt Yên La bảo.
“Theo ta thấy, nếu không có bất ngờ xảy ra, cùng lắm là một canh giờ nữa, hồ nước kia sẽ mất đi tác dụng khôi phục, đầu cốt điểu kia bị tiêu hao Linh lực một cách nghiêm trọng, nhất định sẽ không bỏ qua mặt hồ ngay kế bên này.”