Một chiếc thuyền chiến của Thiên Đình bị một ngọn hỏa diệm cực lớn bắn trúng, đài chủy huy lập tức nôt tung thành một trận hoa lửa, tiếng hét thảm thiết vang lên, mấy trăm người liên tiếp từ trên chiến thuyền bị quăng ra.
- Tây Môn Thần Tướng, lập tức đưa người đi thanh trừ hết những con ruồi nhặng kia đi. - Tì Lư Thần Tướng thần sắc hung ác quát dẹp đường.
- Rõ!
Tây Môn Tuyết đáp lời một tiếng, lúc này đưa theo hai vị thần tướng bay lên, bay ra ngoài chiế chiến thuyền.
Theo sát phía sau, mấy nghìn chiến tướng của Thiên Đình cũng ào ào bay xuống, xông thẳng đến những tàu chiến hình tròn đó.
Ánh mắt của Tây Môn Tuyết lóe lên tinh quang, quang mang trong tay sáng lên, một chiếc binh ký như đao như kiếm màu vàng xuất hiện trong tay hắn..
Thân hình ở trong không trung liên tục lóe lên mấy lần, trực tiếp đến chỗ chiến thuyền hình tròn.
.Chỉ thấy hai tay nắm chặt binh khí, vung lên thật cao, kim quang trên binh khí lóe lên, hiện ra hình một binh khí cực lớn hư ảo.
“Răng rắc“.
Một âm thanh như sấm như chớp vang lên.
Tây Môn Tuyết lật cổ tay, binh khí hư ảo chợt chém vào màn sáng bảo vệ bên ngoài chiến thuyền hình tròn.
Màn sáng bỗng nhiên rung lên, từ trong đó hé ra một lỗ lớn, nứt ra hai bên.
Binh khí hư ảo kia không ngừng lại, nặng nền chém lên trên đài chỉ huy của chiến thuyền hình tròn.
“Ầm” một tiếng rất lớn.
Trên đài hỉ huy quang mang nổ tung, trên thân tàu lập tức vỡ ra một cái hố lớn.
Mấy chiến sĩ của Di Thiên Liên Minh không tránh kịp, bị đạo binh khí hư ảnh kia cuốn vào, trực tiếp xé thành những mảnh vụn.
Chiến sĩ của Miên Minh còn lại thấy thế, hét lên ầm ĩ xông ra khỏi chiến thuyề, giết Tây Môn Tuyết.
Thế nhưng không đợi đến gần, liền có hơn ngàn tên chiến tướng Thiên Đình vây lại, cùng giao chiến.
Tây Môn Tuyết phá vỡ một chỗ trên chiến thuyền, lại không vào trong cuộc loạn đấu, mà là bay về một chiếc chiến thuyền hình tròn khác, bắt chước làm theo cũng đánh vỡ một chiếc chiến thuyền khác.
Chỉ chốc lát sau, liền có mấy chiếc chiến thuyền liên tục bị đánh phá.
An Hoa mắt thấy Tây Môn Tuyết trắng trợ phá hỏng chiến thuyền của Liên Minh, cau mày lại, thân hình khẽ động, liền xông từ trong chiến thuyền ra, thẳng đến chỗ Tây Môn Tuyết.
“Rầm rầm rầm”
Liên tiếp mãnh liệt oanh kích từ trên chiến hạm của hai phe đồng thời xảy ra, ở trong tinh không không ngừng va chạm, nổ tung thanh hỏa hoa vô cùng lớn, kình phong từ trong đó chấn động truyền ra quét hết tất cả, xung kích chiến hạn của hai bên đều liên tục đung đưa.
An Hoa và Tây Môn Tuyết giao chiến mấy hiệp, thần tình trên mặt vẫn coi như còn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại càng đánh càng sợ.
Hắn có thể cảm nhận được Tây Môn Tuyết cũng giống như mình, cùng là Thần Cảnh giai đoạn đầu, nhưng chiến lực rõ ràng lại cao hơn mình một bậc, hắn biết mặc dù lúc này hắn vẫn có thể cố gắng chống đỡ được, nhưng cứ tiếp tục chiến đấu như vậy nữa, chỉ trong chốc lát nhất định hắn sẽ bại.
Binh khí của Tây Môn Tuyết khẽ chuyển, một đạo kim quang nổ bắn ra, ở trong không trung hóa thành một đạo quang luân hình răng cưa màu vàng, đánh về phía An Hoa.
An Hoa giơ cao binh khí trong tay, nghênh đón kim sắc quang luân.
Thế nhưng đạo kim sắc quang luân đó, lúc đụng đến binh khí của hắn lại nhanh chóng nổ tung ra.
Một làn sóng khí cực lớn cuồn cuộn kéo tới, từ trong đó bắn ra vô số ánh sáng màu vàng.
An Hoa nhất thời cả kinh, hỏa quang trên người bỗng nhiên sáng lên, một bộ lân giáp hỏa diễm bao trùm toàn thân, ngăn chặn ánh sáng màu vàng kim đó lại.
“Bịch” một tiếng nặng nề.
Thâ thể của An Hoa dưới sự công kích của cỗ lực luwongj này, bay ngược ra, bỗng nhiên đụng vào một chiếc chiến thuyền của Thiên Đình.
Cắn răng cắn môi, một tay chống đỡ chiến thuyền, một lần nữa bay lên, đang muốn tiến lên chiến đấu tiếp, lại đột nhiên có cảm giác, liền dừng lại.
Chốc lát sau, trong mắt hắn lóe lên một tia vui mừng, đột nhiên thân thể khẽ chuyển, bay qua một chiếc chiến thuyền hình tròn.
- Lui lại!
Thên hình An Hoa rơi trên chiến thuyền, cắn răng một cái, quát lớn một tiếng.
Bộ hạ (thuộc hạ) còn lại trên chiến thuyền, lập tức thay nhau bay ra từ trong chiến thuyền của Thiên Đình, có thự tự hướng về phía hạm đội của Di Thiên Liên Minh.
Lúc này, hai đôàn tàu chiến khoảng cách lại rút ngắn rất nhiều, hỏa lực bao trùm vừa xuất hiện cũng càng thêm dày đặc.
- Tiến công! - Đại trưởng lão truyền lệnh quát.
Tất cả chiến thuyền của Di Thiên Liên Minh đều phát ra quang mang mãnh liệt, đẩy mạnh tốc độ nhanh gấp đôi về phía trước, trên thuyền hỏa lực đều mở ra, bức ép đại quân Thiên Đình, lại không có một chút nào để ý đến chiến thuyền Thiên Đình đang oanh kích kịch liệt.
- Bọn họ vốn dĩ co đầu rút cổ ở trong trận lâu như vậy, chúng ta cũng không làm gì được bọn họ, hiện nay bọn họ chủ động xuất kích, đây là đang muốn cái gì? - Một tên Thần Tướng Thiên Đình có chút nghi hoặc hỏi.
- Chẳng lẽ là muốn cá chết lưới rách, liều mạng với chúng ta ư? - Một Thần Tướng khác suy đoán nói.
- Tì Lư đại nhân, ta thấy việc này có chút kỳ quặc, lúc trước Di Thiên Liên Minh tập kích không giống như là tiến công, càng giống với phân tán sự chú ý của chúng ta hơn,mới vừa rồi bọn họ đột nhiên rút lui bằng một hạm đội nhỏ, sợ là có bẫy. - Tây Môn Tuyết đi tới bên cạnh người vừa phát biểu, mở miệng nói.
Tì Lư nghe vậy, trong mắt lướt qua một tia do dự, nhưng ngay sau đó liền được thay thế bởi một cỗ khí thế sắc bén.
- Mặc kệ là có âm mưu gì, bây giờ bọn họ đang công kích chính diện, chính là một cơ hội khó mà có được, chúng ta vừa hay lợi dụng thời cơ này đánh tan bọn họ, truyền lệnh xuống, toàn thuyền tiến công, tốc chiến tốc thắng. - Tì Lư lạnh giọng nói.
- Rõ!
Tây Môn Tuyết nghe vậy trả lời, lo lắng trong lòng cũng không giảm một chút nào.
Hạm đội của Thiên Đình nhận được chiến lệnh, cũng tăng tốc gấp đôi, xung kích về phía hạm đội của Di Thiên Liên Minh.
Ầm ầm ầm!