Những người này ở gần bộ lạc Hắc Viêm, có thuật chế tạo trứ danh, chế tạo ra vũ khí cực kỳ nổi danh toàn bộ Man tộc Hoang Nguyên.
Hôm nay là Hỏa Thần khúc, mỗi năm một lần.
Bộ lạc Hắc Viêm cung phụng Hắc Viêm Hỏa Thần, hàng năm đều phải tụ tập toàn bộ tộc quần, cử hành Tế Tự thịnh đại, cảm ân Hắc Viêm Hỏa Thần ban cho.
Thời khắc này Tế Tự đã hoàn tất, tiếp theo chính là cuồng hoan, mọi người bộ lạc Hắc Viêm hai tay hỗ vãn, làm đàn đầu ngựa, yêu cổ cùng với thanh âm đạp ca chở múa, tiếng đàn du dương, vũ bộ nhiệt liệt, nhiệt tình cuồn cuộn.
Lửa trại được dựng gần một cái đài bằng gỗ, nơi này vốn là tộc trưởng Hắc Viêm, chỗ ngồi cho người cao quý Tế Tự.
Nhưng ngày hôm nay tộc trưởng Tế Tự cùng mọi người không ngồi ở đấy, ngồi đàng hoàng ở nơi này chính là bốn vị khách tôn quý.
Một vị nam nhân thân hình cao lớn, còn ba vị kia dường như tiên nữ lạc xuống trần gian vậy.
- Phong tộc trưởng, ta dẫn mấy bằng hữu tới tham gia Tế Tự đại điển của bộ lạc các ngươi, hi vọng không quấy rầy.
Kim Tiểu Thoa cười nói.
- Kim tiên tử quá mức khách khí, năm đó nếu ngài không xuất thủ tương trợ, bộ lạc Hắc Viêm chúng ta chỉ sợ đã không còn, ngài là đại ân nhân của toàn bộ bộ lạc chúng ta, chúng ta ngày đêm ngóng trông ngài đến còn chưa được.
Một vị có gương mặt đen xì, phía trên có một vết sẹo thật dài đại hán Thiết Tháp kính cẩn đứng một bên, miệng nói.
- Vậy thì tốt, xin tộc trưởng cứ tự tiện, chúng tôi hôm nay tới đây chẳng qua chỉ là may mắn gặp dịp, không cần phí tâm chào hỏi chúng tôi.
Kim Tiểu Thoa cười nói.
Đại hán Thiết Tháp chần chờ một chút, dù sao hắn thân là tộc trưởng, ngày hôm nay đại điển quả thật có rất nhiều chuyện cần có hắn tự tổ chức, không thể bồi bạn Kim Tiểu Thoa cùng mọi người, vì thế liền tố cáo tội, an bài mấy tộc nhân hầu hạ, xoay người bận rộn đi.
- Ha ha, không ngờ Tiểu Thoa tỷ tỷ lại có mặt mũi lớn ở đây như vậy.
Chung Tú cười nói.
- Mấy năm trước ta nhàm chán khi ngao du Lam Hải tinh, tình cờ trên đường đi qua chỗ này, bộ lạc Hắc Viêm đang bị một con yêu thú tập kích, liền xuất thủ trảm sát kẻ này, cứu bọn họ một lần.
Kim Tiểu Thoa nói.
- Thì ra là thế.
Chung Tú gật đầu nói.
Thạch Mục lẳng lặng nhìn phía dưới ca múa, rất lâu sau đó không có giao thiệp thế tục, ca múa đơn giản xem ra cũng có một phong vị khác.
Người bộ lạc thuần phác hiếu khách, lưu thủy trên bàn chất đầy các loại rượu ngon và khối thịt lớn để ăn, còn có một chút hoa quả.
Thảm thực vật Hoang Nguyên thưa thớt, hoa quả các loại còn khan hiếm hơn nhiều so với thịt.
- Xin mời Kim tiên tử và ba vị quý khách dùng dần.
Một vị Tế Tự hình dạng nam nhân, cung kính thi lễ cùng Kim Tiểu Thoa, nhanh chóng lui xuống đài cao.
Thạch Mục bưng một chén rượu sừng trâu lên, bên trong là rượu màu trắng, tản ra một cổ nãi mùi nhàn nhạt, hẳn là dùng những vật mã nãi chế biến ra, uống một hơi cạn sạch.
Rượu hơi cay độc, nhưng có khác một cảm giác thuần hậu.
Thạch Mục nhướng đuôi lông mày lên, đã rất lâu rồi không nếm được cách ăn lửa khói của thế giới phàm tục, có chút hoài niệm.
Ba người Tây Môn Tuyết không động đến những rượu thịt này, chỉ quan sát vũ điệu phía dưới.
Tùng tùng tùng tùng...
Tiếng trống gấp gáp đột nhiên vang lên, bộ lạc Hắc Viêm múa gần lửa trại cũng lập tức tăng nhanh động tác, càng thêm nhiệt liệt, bước chân đạp đất, phát ra thanh âm ùng ùng, hai tay thỉnh thoảng giơ lên cao, làm ra động tác quỳ lạy cầu nguyện.
Trên đài cao, nhãn tình Kim Tiểu Thoa sáng lên.
- Bộ lạc Hắc Viêm ngoại trừ tinh thông chế tạo, cũng tinh vu vũ điệu, hàng năm cử hành Tế Tự, đều phải vũ điệu, đây là múa kính thiên.
Nàng tựa hồ rất quen thuộc đối với của bộ lạc Hắc Viêm, giải thích cùng ba người Thạch Mục.
Trong lúc nói, ánh mắt nàng thủy chung nhìn mọi người múa bên dưới, có vẻ nhao nhao muốn thử.
Rầm rầm ầm!
Nhạc khí và vũ bộ thanh âm hỗn hợp lại với nhau, có ma lực khiến cho người tăng thêm dũng khí.
Thạch Mục để chén rượu xuống, trên mặt lộ ra chút hứng thú.
Những vũ điệu mơ hồ ẩn chứa một chút dấu vết vũ kỹ huyền diệu ở bên trong, nhưng đều lẻ loi tán tán, đã hoàn toàn không thành thể hệ rồi.
Vào thời khắc này, vài thiếu nữ bộ lạc Hắc Viêm đi tới đài cao, vừa nhảy vũ điệu, vừa làm ra động tác cung thỉnh.
Người bộ lạc đánh tiết phách chỉnh tề trong tay, trên mặt tràn đầy nụ cười thuần phác.
- Đây là bộ lạc Hắc Viêm thỉnh mời múa, mời khách nhân tôn quý cùng múa, nếu như không tiếp thụ, đúng người nhà có thể nói là vũ nhục cực lớn à.
Kim Tiểu Thoa giải thích, giảo hoạt nhoẻn miệng cười với ba người Thạch Mục.
Lập tức nàng liên chân điểm nhẹ, uyển chuyển thân thể từ trên đài cao bay xuống, rơi xuống mặt đất, giống như một đóa Hồng Vân, nhẹ nhàng rơi.
Kim Tiểu Thoa giơ cánh tay ngọc lên thật cao, đột nhiên nàng xoay thân, quay đầu, chiết cổ tay, xoay tròn.
Làn váy đỏ thẫm bỗng nở rộ, giống như hỏa diễm nở rộ, vừa tựa như Liệt Diễm phi đằng.
Nàng nhảy giống như múa kính thiên, vũ điệu đồng dạng, Kim Tiểu Thoa nhảy cởn lên hoàn toàn khác biệt với những thiếu nữ khác.
Thân thể xinh đẹp, đường cong uyển chuyển không bỏ sót biểu hiện, khiến cho tim người đập thình thịch.
- Tiên nữ, tiên nữ!
Dáng múa lập tức chinh phục bộ lạc mục dân của Hoang Nguyên, tiếng hoan hô như phong bạo nổi lên bốn phía, không ít người nhích lại gần, trong đó đại đa số là thanh niên nam nhân.
Kim Tiểu Thoa không ngượng ngùng chút nào, thi triển hết dáng múa uyển chuyển, áo hồng tỏa ra ánh lửa, nhìn từ đàng xa giống như một đoàn hỏa diễm đang nhảy nhót, trong dáng múa nhiệt liệt mang theo ưu nhã và nhu mỹ, mọi người nhìn mê say.
- Không ngờ Tiểu Thoa tỷ tỷ thành thạo vũ điệu như thế, nhảy thật hay.
Chung Tú thở dài nói tự đáy lòng.
Thạch Mục cũng gật gật đầu, Kim Tiểu Thoa trong vũ điệu nồng nhiệt, tản ra mị lực kinh người.